Hàn Dịch nhìn Vân Tử Túc, ánh mắt rất chuyên tâm.
Hắn hỏi: "Hôm nay cậu trở về An thành à?"
Thấy đối phương cũng không phát hiện hành vi của mình, Vân Tử Túc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đã nói mà, Hàn Dịch nhìn thế nào cũng giống một người bình thường, ngay cả khôi linh cũng không thu lại hay chống cự được, làm sao có thể phát hiện việc khôi linh bị dứt ra một mẩu nhỏ chứ.
Vân Tử Túc gật đầu: "Phải."
Cậu có chút tò mò hỏi: "Sao Hàn tiên sinh lại biết thế?"
Hàn Dịch nói: "Quản gia nói cho tôi."
Vân Tử Túc bừng tỉnh.
Hàn Dịch hỏi tiếp: "Cậu đi thăm bọn họ sao?"
Đối phương không nói rõ "bọn họ" là ai, nhưng Vân Tử Túc vẫn nghe hiểu.
Cậu hơi khép mắt lại, giọng nói mềm mại cũng trầm đi đôi chút.
"...Ừ, chuyện này, cũng nên nói với bọn họ một tiếng."
Khi Vân Tử Túc mới tới thế giới này, thân xác hư hại, ký ức tan tành, chỉ còn sót lại một mảnh tàn dư. Mặc dù cậu cũng không phải là người dễ dàng gạt đi mà sống, nhưng không thể phủ nhận ở nơi đây, vợ chồng Vân Học Thương dành cho cậu sự quan tâm và lòng khoan dung lớn nhất.
Tu sĩ nghịch thiên cải mệnh, quá mức khác biệt với người phàm, nhưng đối với vợ chồng Vân Học Thương, Vân Tử Túc không hề kháng cự nghĩa vụ dành cho bọn họ tại Phàm tục giới.
Vân Tử Túc vừa dứt lời, bỗng cảm thấy phía sau ót truyền đến một cảm giác nhẹ nhàng chậm rãi.
Bàn tay Hàn Dịch thật sự rất lạnh, thời tiết mùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-rot-cuoc-toi-cung-duoc-an-no/261478/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.