*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối khi Vân Tử Túc trở về, Vân Học Công vừa mới nói không cho phép ra cửa, Vân Tử Túc không định đối cứng với gã, nhưng cũng chẳng định thuận theo.
Khoảng thời gian này, bà Vân đã trở về phòng nghỉ ngơi, biệt thự cũng yên ắng lại. Tắt đèn phòng ngủ, Vân Tử Túc đẩy cửa sổ ra, cậu ở tầng hai, nhảy từ nơi này xuống, cho dù không có linh lực cũng không vấn đề gì.
Lặng lẽ đạp lên gờ xi măng ngoài cửa sổ, Vân Tử Túc nhìn một vòng khắp bốn phía, sau khi xác nhận không có người, mới an tĩnh rời khỏi tiểu khu.
Ngồi lên xe buýt, cũng không mất bao lâu, Vân Tử Túc liền đi đến một phố ẩm thực đèn đuốc sáng bừng. Quán lẩu của Hà An Khải ở vị trí vàng không cách mặt đường bao xa, bảng hiệu "Lẩu xưa Hà ký" treo thật cao trên cửa, phía dưới bảng hiệu là các thực khách không còn chỗ ngồi, lúc Vân Tử Túc tới nơi, trong nhà ngoài nhà đều đông nghịt người, từ gã trung niên cởi trần ăn cật nướng ốc nướng cay xè bóng mỡ, đến mấy đứa học sinh trung học sinh trung học đeo balo ngồi dồn một chỗ mỗi đứa một xâu thịt dê trong tay, hương thơm đậm đà tràn ngập trong từng xó xỉnh.
Vân Tử Túc hít mũi một cái, đã nhìn thấy Hà An Khải từ trong quán đi ra.
"Tử Túc."
Đáy mắt Hà An Khải ngậm cười, thân thể cường tráng, đường nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-rot-cuoc-toi-cung-duoc-an-no/261477/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.