Mạnh Niên tỉnh lại một lần nữa, trời đã tối rồi.
Cô đói đến mức bụng dán vào lưng, khó chịu nằm sấp trên giường, ngay cả một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Trong phòng hình như không có ai, xung quanh mờ tối. Cô gọi khẽ Diệp Liễm hai lần, nhưng không có ai đáp lại.
Hôm qua vội vàng ăn tối trước khi đi, đến Đông Thành thì không có thời gian ăn, vừa về lại bận rộn…
Mặt Mạnh Niên đỏ bừng.
Cô xoa xoa eo, khó khăn lật người nằm ngửa, mượn ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ, cô ngẩn người nhìn trần nhà.
Đói quá, một ngày trôi qua, vừa đói vừa mệt.
Tất cả là tại anh Diệp.
Trong lòng tuy có chút oán trách anh, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.
Sau một cuộc giao lưu vui vẻ, đến cả từng sợi tóc của cô cũng đang nói lên sự hạnh phúc.
Hóa ra ở bên người mình thích lại có thể vui vẻ đến vậy.
“Lần này tạm tha cho anh ấy vậy…”
Cô đưa tay lên trán, khẽ lẩm bẩm.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, có người cười và tiếp lời: “Tha thứ cho anh điều gì?”
Mạnh Niên lặng lẽ lật người, úp mặt vào trong, xấu hổ và giận dữ co mình lại.
Bây giờ cô giả vờ ngủ có muộn quá không?
Không hiểu sao, khi đối mặt với anh, cô bỗng nhiên lại có chút ngại ngùng.
Diệp Liễm không cho cô cơ hội trốn tránh, đi đến bên giường, trực tiếp bế cô lên.
Anh bế cô ngồi ở mép giường, để cô ngồi khép chân trên đùi mình, anh dỗ dành như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-ngay-ngay-nuong-chieu-em/4693292/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.