Một câu của Khương Dịch Duy hại gương mặt Lộ Kiều ửng đỏ. Lúc trở về tiếp tục huấn luyện, có người mẫu Italy dùng tiếng anh sứt sẹo hỏi Lộ Kiều có phải thân thể không thoải mái hay không. Lộ Kiều lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì. Ôn Du lại tiến đến bên cạnh Lộ Kiều, thấy người mẫu Italy đem âm lượng đè thấp: "Người mẫu kia có phải nhìn trúng ngươi rồi không? Ta cứ cảm thấy hắn vẫn luôn đến bên cạnh ngươi vòng tới vòng lui?" Dư quang Lộ Kiều ngó đến người mẫu Italy, thu tầm mắt rồi mới trả lời Ôn Du: "Ngươi không phải cũng ở gần ta vòng tới vòng lui? Ngươi nhìn trúng ta sao?" "......" Ôn du bị dỗi đến không còn lời nào để nói. Hắn hiện tại mới biết được miệng Lộ Kiều có bao nhiêu lợi hại, cảm tình trước đây là lười phản ứng với mình. Hắn khen ngược, thật sự cho rằng là quả hồng mềm, có thể nhéo lên nhéo xuống không. Bên này Ôn Du dính lấy mình không chịu đi, bên kia người mẫu Italy cũng kề sát bên cạnh giống như kẹo cao su. Lộ Kiều đầu muốn nổ, trừ phiền lòng, một chút cảm xúc dư thừa đều không có. Kết thúc buổi huấn luyện, lập tức chạy ra khỏi phòng. Đến khi đến cửa, thấy Lương Hoàn đang đợi Ôn Du ở bên ngoài. Cậu nghe thấy Lộ Kiều hỏi Ôn Du: "Ngươi có ý gì? Tối qua ngươi đi tìm Lộ Kiều thật cho rằng ta không thấy? Người muốn trở lại Vương Bài giải trí?" Lộ Kiều tránh ở một bên nghe lén một lúc, nghe thấy Ôn Du nói: "Đúng vậy, ta là muốn trở lại Vương Bài giải trí. Hiện tại ta ngốc tại cái công gì ngươi không phải không biết, ở trong nước địa vị của Vương Bài giải trí trong lòng ngươi còn không rõ? Ngươi lừa ta đến đây, ta hiện tại muốn trở về thì có làm sao?" "Vương bài giải trí địa vị cao thì có thể thế nào?" Lương Hoàn hỏi lại, "Ngươi còn không phải là thấy Lộ Kiều được không ít tài nguyên sao? Người ta bò lên chính là giường Khương tổng, muốn cái gì không có?" Phi, còn xả đến trên người mình.... Lộ Kiều bĩu môi, tiếp tục nghe. Miệng Lương Hoàn như súng máy, nói liên thanh không ngừng: "Nếu không phải đt có con, không thể để ý đến T đài, ngươi cho rằng lần này đi tuyển chọn tới lượt Lộ Kiều? Người ta muốn tìm một người thay thế đt, năm ngoái đt đến tuyển chọn được nhãn hãng áo ngủ này chọn, truyền thông trong ngoài nước cạnh nhau đưa tin, năm nay đt không đến có thể thiếu đi sự chú ý? "Lúc này không tìm Lộ Kiều thì tìm ai?" Lộ Kiều không kém muốn dùng con dấu đè lên đầu Ôn Du, cuối cùng tức hộc máu mà nói một câu, "Ngươi thanh tỉnh một chút đi!" Vốn dĩ Lộ Kiều chỉ muốn ở trong góc nghe lén, Lương Hoàn đã nói ra cái loại không phải người nói, Lộ Kiều cảm thấy không ra mặt mắng hắn vài câu thật sự không quá thống khoái. Lộ Kiều cách Lương Hoàn không đến một mét, chân dài một mét trực tiếp đi từ góc ra. Đứng ở phía sau Lương Hoàn, cậu mắng một câu: "Ngu ngốc, ngươi nói ai là thay thể phẩm cho đt?" Lòng Lương Hoàn run lên, không dám quay đầu lại. Hắn vừa mới nói không suy nghĩ, lời nói ba phần là giả, bảy phần là xạo, đơn giẩn vì muốn làm Ôn Du đừng nghĩ trở về Vương Bài giải trí. Tiểu miêu vừa nghe lời lại có thể kiếm tiền không nhiều, Ôn Du trùng hợp xem như một con. Nếu Ôn Du thật sự đi, hắn còn dựa vào cái gì kiếm tiền? Thấy Lương Hoàn không nói gì, Lộ Kiều truy vấn: "Nói chuyện với ngươi đó! Ngươi nói ai là thay thế phẩm của đt? Ta nếu nhớ không lầm, năm ngoái đợt tuyển chọn ta cũng có cơ hội phỏng vấn. Sau bị ai cướp mất, ngươi tất cả đều quên rồi?" Đầu ngón tay Lộ Kiều chỉ chỉ vào bả vai Lương Hoàn: "Cần ta nhắc nhở ngươi sao?" Sắc mặt Lương Hoàn lúc trắng lúc xanh, giương miệng tựa hồ muốn giảo biện. Nhưng cũng không tìm thấy cớ, chỉ có thể thở hổn hển nặng nề. Ánh mắt Lộ Kiều nhìn Lương Hoàn lạnh nhạt, ngữ khí cũng như vậy: "Lương Hoàn, ta nói cho ngươi biết. Những ân oán trước đây ta cũng lười cùng ngươi so đo, nhưng nếu sau này ngươi chọc đến ta, đừng trách ta không khách khí." "Còn có." Lộ Kiều bổ sung nói, "Lấy ta so với đt, hắn là hắn, ta là ta. Dám nói ta là thay thế phẩm của hắn lần nữa, coi chừng ta xé rách cái miệng chó của ngươi." Buông lời nói tàn nhẫn xong, Lộ Kiều cũng không quay đầu lại mà rời đi. Đi được vài bước, video call của Khương Dịch Duy đã gọi đến. Lộ Kiều nhận cuộc gọi, nhìn thấy gương mặt Khương Dịch Duy, tâm tình mới tốt hơn một chút. Khương Dịch Duy nhìn ra Lộ Kiều không giống bình thường, cau mày hỏi: "Thân thể không thoải mái?" "Không có." Lộ Kiều lắc đầu, "Có thể là do huấn luyện quá mệt mỏi. Anh ở đâu? Vẫn ở công ty hay đã về nhà?" "Đến công ty xử lý văn kiện xong liền về nhà." Khương Dịch Duy đáp. Lộ Kiều cười cười, lén lút hỏi Khương Dịch Duy: "Có phải sốt ruột muốn phone sεメ với em, cho nên mới về nhà sớm như vậy?" Bị Lộ Kiều đoán trúng, Khương Dịch Duy gật gật đầu, một tiếng "Ân" nhẹ nhàng từ trong điện thoại truyền ra. Trên mặt Lộ Kiều treo nụ cười, muốn nhanh trở lại khách sạn. Chỉ lo video call với Khương Dịch Duy, khó tránh khỏi không chú ý đến đường đi. Cậu không cẩn thận, liền đụng phải người đi đối diện. Lộ Kiều theo bản năng nói: "Thực xin lỗi." Đối phương nói một đống câu Lộ Kiều nghe không hiểu. Ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện người bị đụng là người mẫu hôm nay quấn lấy mình. Đối phương không hề có ý trách cứ Lộ Kiều, trong tay không biết ở đâu ra một bó hoa hồng, nhét trực tiếp vào trong tay Lộ Kiều, tiếp theo lại mở miệng nói một chuỗi ngôn ngữ Lộ Kiều nghe không hiểu. Lộ Kiều xấu hổ cười cười, đem hoa hồng trong tay đem trả cho hắn. Đối phương lắc đầu, nhìn Lộ Kiều chớp chớp mắt liền đi mất. Hết thảy đều bị Khương Dịch Duy thu vào trong mắt, thực rõ ràng người mẫu kia có ý với Lộ Kiều. Cái ngôn ngữ Lộ Kiều nghe không hiểu, hắn trùng hợp lại hiểu. Lộ Kiều không đem sự việc này để trong lòng, kết quả khi quay lại phát hiện sắc mặt Khương Dịch Duy xanh lét. Vừa mới còn biểu tình vui vẻ liền trầm xuống đáy, thanh âm rét lạnh mà nói: "Là tiếng Ý, hắn nói em thật xinh đẹp, hắn thực thích em." " "..." Lộ Kiều không biết nói gì cho tốt, suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng, "Chính là ngươi xinh đẹp như vậy đã đi theo anh, anh nói xem anh có phải là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới hay không?" "Ân." Khương Dịch Duy cảm xúc chỉ là hơi hòa hoãn một chút. Lộ Kiều cào cào cổ, cầm thẻ từ mở cửa phòng: "Anh một tiếng ân liền xong rồi?" "Hoa hồng." Khương Dịch Duy cường điệu. "Cái gì?" Lộ Kiều không quá minh bạch ý của Khương Dịch Duy. Khương Dịch Duy ngắn gọn giải thích nói: "Đừng mang vào phòng." Ý tứ chính là: Vứt bỏ nó. Lộ Kiều nhịn không được cười lên tiếng, đem hoa đưa cho Phương Húc Tiềm muốn đi ra ngoài mua cơm: "Tặng cho ngươi." Phương húc tìm "U uy" một tiếng: "Hôm nay là ngày lành gì? Còn đưa ta một bó hoa?" Lộ Kiều lắc lắc di động trong tay: "Ngày cùng vị kia nhà ta video call." Phương Húc Tiềm: "Kia thành, ta vừa lúc đi ra ngoài mua cơm, các ngươi tiếp tục." Phương húc tìm rời đi, trong phòng chỉ còn lại có Lộ Kiều. Lộ Kiều trở về phòng ngủ, đem điện thoại dựng ở cạnh gối, tự mình bò lên giường. Cậu mặc áo sơ mi, hai khuy áo đầu tiên không cài, lúc này cố ý đè người xuống đem xương quai xanh lộ ra trong màn hình. Cậu bắt đầu liêu tao, thử dỗ Khương Dịch Duy vừa mới ăn dấm chua loét: "Còn giận không a?" Tầm mắt Khương Dịch Duy dừng trên xương quai xanh của Lộ Kiều một lát, còn chưa trả lời, đã thấy Lộ Kiều ngồi dậy cởi những khuy áo còn lại. Lộ Kiều giả vờ bị nóng đến quá sức, cố ý nói thực thảm: "Em huấn luyện cả một ngày mệt chết, anh nếu lại vì người mẫu nước ngoài kia giận em, em thật sự ủy khuất muốn chết." "Em đợi cả một buổi mới có thể gọi video với anh, kết quả anh còn cáu kỉnh với em, em sao lại thảm như vậy a!" Khương Dịch Duy kiên nhẫn nghe, phát hiện Lộ Kiều xác thật mặt đầy ủy khuất, thoạt nhìn rất đáng thương. Ngữ khí nói chuyện làm nũng, tâm hắn nháy mắt liền mềm nhũn. Đặc biệt muốn đem Lộ Kiều ôm vào trong ngực, hôn lấy cái miệng đang làm nũng này. "Hỏi anh đó!" Lộ Kiều có chút nóng nảy, sợ Khương Dịch Duy còn đang giận, nhuyễn thanh mềm giọng dỗ, "Anh như thế nào máu ghen lại nhiều như vậy a? Một câu cũng không nói, định làm em sốt ruột có phải hay không?" "Anh nhìn nhìn kỹ em, hôm nay một ngày mệt mỏi có phải gầy đi?" Lộ Kiều cố ý khoa trương, cởi hoàn toàn áo sơ mi, thoải mái đem cả người vào khung hình, "Em thảm như vậy, anh còn nhẫn tâm giận em a?" Khương Dịch Duy nào còn có thể tiếp tục giận, cảm thấy thân hình sáng choang của Lộ Kiều làm đại não hắn say xe. "Không nỡ." hắn gian nan nói ra hai chữ này, cổ họng khô khốc, cả người nóng lên. Nghe được lời mình muốn nghe, Lộ Kiều túm chăn khoác lên người, thuận thế ngã lên nệm: "Chúng ta, rốt cuộc... có cái kia không a?" Khương Dịch Duy biết rõ cố tình hỏi: "Cái nào?" "Còn có thể là cái nào? Phone sεメ!" Lộ Kiều cảm thấy Khương Dịch Duy gian tà. Khương Dịch Duy gật đầu, hầu kết lên xuống, mới trầm giọng nói: "Cởϊ qυầи." Lộ Kiều tuy rằng thẹn thùng, nhưng lại phi thường nghe lời. Chính là ngoài miệng phun tào: "Đây là video sεメ sao? Đây là phone sεメ đi?" Ở trong mắt Khương Dịch Duy video sεメ cùng phone sεメ không có gì khác nhau, nhưng ở trong mắt Lộ Kiều có sự khác nhau rất lớn. Cho nên cậu thử mở miệng, hướng về phía Khương Dịch Duy hỏi: "Bằng không em tắt camera, hai ta gọi điện thoại?" "Không cần." Khương Dịch Duy nói, "Anh muốn nhìn em như vậy?" Một câu vô cùng đơn giản làm Lộ Kiều có một chút cảm giác. Cả người cậu rúc trong chăn, ngượng ngùng nhìn Khương Dịch Duy. Không hề nhìn về phía màn hình, thanh âm Khương Dịch Duy chậm rãi chui vào lỗ tai. Cái loại thanh âm ẩn nhẫn này làm tâm phát ngứa, giống như bị cầm lông chim quét nhẹ qua. Khương Dịch Duy cố tình nói với Lộ Kiều: "Đem chăn xốc lên, chạm vào một chút." Lộ Kiều trước giờ rất ít lần tự mình làm loại chuyện này, sau này lại kết hôn với Khương Dịch Duy, càng không cần tự mình động thủ, Khương Dịch Duy có thể sử dụng các loại biện pháp tới giúp cậu. Hiện tại phải trước mặt Khương Dịch Duy tự mình làm, Lộ Kiều thật sự hơi xấu hổ xốc chăn lên cho Khương Dịch Duy nhìn. Khương Dịch Duy dỗ một câu: "Ngoan." Lộ Kiều trực tiếp đầu hàng, chăn xốc qua một bên, tùy ý để Khương Dịch Duy chỉ huy. Dù sao cậu cũng không thiếu lần phát tao với Khương Dịch Duy, cậu ở trên giường là bộ dạng gì Khương Dịch Duy cũng rành mạch. Lúc này lửa thiêu đốt, còn một hai giả rụt rè, thật là vừa giả vừa dối trá. Cho nên Lộ Kiều cũng không dấu dấu diếm diếm, đem bộ dáng mềm mại của chính mình hiện ra trước màn hình, cho Khương Dịch Duy nhìn. Cảm giác tự mình tới kém xa so với Khương Dịch Duy giúp mình. Lộ Kiều cảm thấy Khương Dịch Duy so với ai cũng hiểu biết mình nhất, nơi nào có thể làm suy nghĩ cậu tan rã, như thế nào sẽ làm cậu hỏng mất, Khương Dịch Duy đều biết. Phát hiện Lộ Kiều ngừng lại, Khương Dịch Duy thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?" "Không sao." Lộ Kiều giương mắt nhìn Khương Dịch Duy, lại đem thể diện vứt đi. Thanh âm cậu buồn đến không được, chậm rãi nói, "Thật muốn anh đến giúp em..." 10Sep21
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]