Chương trước
Chương sau
Có lẽ là do vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt tròn xoe của Tang Kiều vẫn còn ánh nước mê mang, nhìn qua hiếm khi thấy hơi ngốc nghếch.
Phó Hành Chu không nhịn được, cúi đầu hôn lên trán Tang Kiều một cái: "Mệt à?"
Tang Kiều nheo mắt, trông có vẻ rất muốn gật đầu, nhưng đột nhiên nhớ ra đêm nay mình có nhiệm vụ, vội vàng lắc lắc đầu: "Không có không có, không mệt."
Dường như Phó Hành Chu cảm thấy bộ dạng Tang Kiều tích cực phản bác như vậy rất thú vị, lại hỏi một câu: "Không mệt, vậy em muốn làm gì?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều bị câu hỏi của Phó Hành Chu làm nghẹn họng, mím môi, vươn tay vỗ vỗ bên kia giường: "Không phải tối hôm nay...... Cùng nhau ngủ sao?"
Phó Hành Chu: "......"
Đồ ngốc này nữa.
Phó Hành Chu nhéo mặt Tang Kiều: "Tôi đi tắm rửa, nếu em mệt thì ngủ trước đi."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều: "Hả?"
Tang Kiều mở to mắt, giống như không tin được, thất vọng nói: "Đêm nay, không ngủ sao?"
Cậu tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi......
Còn bôi dầu......
Không ngủ thật lãng phí......
Tang Kiều cảm thấy hơi tiếc cho kem dưỡng Bảo Bảo của mình, nhìn thoáng qua Phó Hành Chu, muốn nói lại thôi, trong lòng lắc đầu tiếc nuối.
Thôi vậy.
Không ngủ thì không ngủ.
Nói không chừng hôm nay người ta bận quá, trạng thái không tốt.
Tang Kiều tự an ủi mình một phen, cảm thấy nên hiểu cho Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu đương nhiên không biết Tang Kiều đã nhanh chóng não bổ hắn thành nam nhân thận mệt thận hư thận không tốt, chỉ nhìn thấy cặp mắt sáng lấp lánh của Tang Kiều đảo vài vòng.
Hắn bị Tang Kiều dịch dịch góc chăn: "Hôm nay không vội, đã 12 giờ rồi. Tôi đi tắm rửa. Nếu em mệt thì ngủ trước đi, được không?"
Tang Kiều thành thật níu chăn: "Ừm."
Nệm trong phòng Phó Hành Chu và nệm trong phòng Tang Kiều trên tầng hẳn là cùng loại, cảm giác nằm lên ngủ giống nhau.
Chẳng qua trong phòng Tang Kiều là giường tròn.
Trong phòng Phó Hành Chu là giường lớn kích cỡ ba nhân hai mét năm.
Tang Kiều một bên nghe tiếng nước phòng tắm, một bên lăn lộn trên giường.
Lúc lăn đến mép giường, thuận tay kéo tủ đầu giường nhìn thoáng qua túi giấy mình giấu bên trong.
Đồ vật trong ba cái túi giấy đã được phân loại, nãy Tang Kiều còn cố ý dán nhãn ghi chú lên trên.
Ví dụ như.
Cái này là cho mình dùng.
Cái này là cho mình dùng.
Cái này là cho Phó Hành Chu dùng.
Cái này không biết dùng thế nào, chờ nghiên cứu sau.
Nhưng xem ra hôm nay không dùng được rồi.
Ầy.
Tang Kiều cẩn thận đóng tủ lại, dùng tay gối đầu nằm trên giường chờ Phó Hành Chu tắm rửa xong.
Qua khoảng năm phút.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Chắc Phó Hành Chu nghĩ Tang Kiều ngủ rồi nên chỉ quấn khăn tắm ở dưới liền ra ngoài.
Mái tóc luôn gọn gàng lúc này vẫn còn ướt, lòa xòa vài sợi trên trán, trông trẻ hơn một chút so với bình thường.
Tang Kiều lén lút nheo nheo mắt, vô cùng hâm mộ nhìn cơ bụng sáu múi của Phó Hành Chu hồi lâu, lại duỗi tay dưới chăn sờ sờ da thịt mềm mại trên bụng mình, chua xót thở dài.
Phó Hành Chu lau lau vài cái, đến bên kia quay người lên giường.
Vừa mới nằm xuống.
Liền thấy Tang Kiều ở đầu giường bên kia trùm chăn như con tằm dịch dịch lại đây.
Dịch tới bên người Phó Hành Chu.
Cho dù đêm nay Phó Hành Chu xem ra sẽ không lên giường với cậu.
Tang Kiều cũng cảm thấy rằng mình không thể ngủ một cách vô ích như vậy được.
Cho nên cậu thò mặt khỏi chăn bông, chân thành nói với Phó Hành Chu: "Nếu chúng ta không ngủ, tôi sưởi ấm ổ chăn cho anh nhé? Tôi vừa mới làm ấm bên chỗ tôi xong, vẫn còn nóng cực luôn!"
Phó Hành Chu: "......"
Nãy Phó Hành Chu vừa cởi khăn tắm lên giường, hiện tại toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần ngủ bằng lụa.
Mà khi Tang Kiều nhích gần.
Cũng mang theo nhiệt độ từ bên chăn của cậu.
Nhiệt độ nóng rực, gần như bỏng rát.
Trong bóng đêm yên tĩnh làm cho hô hấp Phó Hành Chu sắp bốc cháy.
May mắn là ánh đèn mờ mờ.
Phó Hành Chu không cần lo lắng bộ dạng bây giờ của mình sẽ dọa Tang Kiều sợ.
Lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt vài cái, cố gắng ổn định hơi thở, chậm rãi nói: "Không cần. Tôi tự làm."
Tang Kiều bị lãnh khốc vô tình cự tuyệt: "......"
Trong phòng trầm mặc làm Phó Hành Chu ý thức được những lời vừa nói của mình có chút đột ngột, hắn đổi chủ đề: "Ngày mai nghỉ, tôi đưa em đi chơi, em muốn đi đâu nào?"
Tang Kiều: "Ơ......"
Mặc dù từ nhỏ lớn lên ở Bắc thành, nhưng Tang Kiều ngoại trừ vài lần du xuân đi công viên với lớp hồi tiểu học, và một ít địa phương khi đi quay phim ra thì hầu như không còn đi đâu khác.
Tuy là người Bắc thành, nhưng nói không chừng độ quen thuộc bản đồ Bắc thành của cậu còn không bằng cư dân mạng.
Tang Kiều suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra chỗ nào, rầu rĩ nói: "Không biết nữa...... Không thì, chúng ta đi dạo viện bảo tàng quốc gia đi?"
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu thế nào cũng không nghĩ tới, khung cảnh hẹn hò mà bản thân mình mong chờ từ trước khi Tang Kiều đi công diễn lại là hai người cùng đi dạo viện bảo tàng quốc gia.
Cố tình Tang Kiều nói ra chủ ý này trông còn cực kỳ nghiêm túc, một chút cũng không định sửa lời.
Phó Hành Chu thở dài, giãy giụa hỏi một câu: "Em không muốn đi Happy Valley* sao?"
Tang Kiều lắc đầu: "Không được không được, Happy Valley quá náo nhiệt, vừa xếp hàng còn phải bỏ tiền mua vé."
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu đang muốn nói thêm.
Tang Kiều lại dựa trong lồng ngực hắn một chút, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi viện bảo tàng quốc gia đi, tôi đã muốn đi từ lâu rồi! Các bạn học cấp hai của tôi học lịch sử đều đến viện bảo tàng tham quan, nhưng mà tôi bỏ học cấp hai, về sau cũng không có thời gian đến đó nữa."
Thời buổi này ngoại trừ nông thôn vùng sâu vùng xa, rất ít có đứa trẻ nào còn chưa học hết cấp hai đã bỏ học về nhà.
Tang Kiều lại rất tự nhiên khi nhắc tới, ngữ khí cũng không khác gì so với mọi khi.
Phó Hành Chu không nói gì nữa, duỗi tay ôm lấy Tang Kiều trong lồng ngực hắn gần thêm chút: "Được, ngày mai chúng ta đi viện bảo tàng."
Chủ nhật có nhiều người đi bảo tàng hơn ngày thường.
Từ người già tóc bạc trắng cho đến đứa bé tóc trái đào, còn có rất nhiều gia đình đưa cả nhà theo.
Tuy rằng đông người nhưng nhìn chung vẫn yên tĩnh.
Hơn nữa diện tích bảo tàng lớn, dọc đường đi tham quan cũng không thấy nhiều người.
Đương nhiên càng không gặp phải phóng viên giải trí.
Tang Kiều không đội mũ, chỉ đeo một cái khẩu trang màu xanh trắng.
Quang minh chính đại dắt tay Phó Hành Chu qua các lối đi của bảo tàng, nhìn đông nhìn tây ngó trái ngó phải.
Tuy rất nhiều di tích văn hóa trong bảo tàng đều được ghi giới thiệu bên cạnh, nhưng vẫn phải liên hệ một chút với lịch sử mới có thể hiểu rõ hơn.
Một tay của Tang Kiều để cho Phó Hành Chu nắm, một tay khác chỉ vào di tích hỏi các vấn đề.
Đối lập với Tang Kiều một câu hỏi đã hết ba cái không biết, Phó Hành Chu hiển nhiên hiểu biết về phương diện này sâu sắc hơn nhiều.
Không chỉ có thể trả lời vấn đề của Tang Kiều, còn có thể mở rộng cho cậu, thuận tiện giới thiệu luôn cả mấy di tích bên cạnh.
Đi qua hai địa điểm.
Ánh mắt Tang Kiều nhìn Phó Hành Chu từ cảm kích ân nhân tốt bụng đã nâng cấp lên thành khâm phục của học tra dành cho học bá.
Khi đi ngang máy bán nước tự động, học tra thậm chí còn chủ động vặn nắp chai nước cho học bá.
Đưa đến nói: "Phó Hành Chu, anh lợi hại quá đi, vừa biết kiếm tiền lại vừa học tốt."
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu trầm mặc nhìn thoáng qua chai Nông Phu Sơn Tuyền* trước mặt, nhận lấy uống một ngụm.
Cũng không ngọt lắm.
Làm sao ngọt bằng Tang Kiều của hắn.
Phó Hành Chu hoàn toàn không tính nói cho Tang Kiều rằng trong những cuộc đấu giá đông đảo ở nước ngoài hay các khu cảng càng có nhiều thứ tốt hơn so với bảo tàng, cũng không nói cho Tang Kiều mỗi ảnh chụp tuyên truyền đều có giới thiệu vật phẩm tương tự.
Hắn yên lặng vặn lại nắp chai, giúp Tang Kiều chỉnh vị trí khẩu trang: "Chán sao?"
Tang Kiều hít thở hai hơi trong khẩu trang: "Không chán đâu!"
Phó Hành Chu định nói gì đó, đột nhiên nghiêm mặt, xoay người rẽ vào góc tường.
Tang Kiều không biết tại sao, vừa mới theo hai bước.
Liền thấy Phó Hành Chu dừng lại.
Chưa biết phải nói gì thì thấy có hai nữ sinh mặc đồng phục bước ra từ chỗ ngoặt sau.
Trong đó một nữ sinh tay còn cầm di động, hơi cúi đầu.
Giọng nói Phó Hành Chu vẫn có loại lãnh đạm thường ngày, nhìn cô bé trước mặt: "Xin lỗi, vừa nãy tôi thấy bạn bật đèn flash, tôi nghĩ mình cần kiểm tra điện thoại của bạn."
Cô bé nắm chặt điện thoại di động, bướng bỉnh nói: "Em, em không chụp! Anh không có chứng cứ!"
Phó Hành Chu nhíu mày, nhìn qua như nỗ lực kiềm chế tính tình: "Người yêu* của tôi không tiện chụp ảnh. Nếu bạn chụp thì mong bạn hãy đưa cho tôi xử lý."
Hai nữ sinh hiển nhiên hơi sửng sốt nhìn nhau: "Người yêu, hai anh kết hôn rồi ạ?"
Giọng nói Phó Hành Chu đã lạnh càng lạnh, có vẻ sắp hết kiên nhẫn: "Đúng vậy. Cho nên tôi không hy vọng sẽ gặp lại các bạn trên tòa vì vấn đề xâm phạm quyền riêng tư."
Bình thường Phó Hành Chu đối xử với người không quen biết lạnh nhạt như lá rụng mùa thu vậy.
Mà tuổi hai cô bé đều không lớn, bị nói mấy câu liền nhất thời hoảng sợ.
Do dự một lát vẫn đưa điện thoại cho Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu cũng không xem điện thoại của hai người, mà trực tiếp lấy một chiếc thẻ từ trong ví.
Lại gọi một cuộc, sau đó nói với hai cô: "Tài xế của tôi sẽ đến đây ngay, chú ấy sẽ dẫn các bạn đi cách thức hóa* điện thoại. Để bồi thường, trong thẻ này có năm vạn tiền mặt, mật mã là sáu số không, mong các bạn thông cảm."
Hai nữ sinh: "......"
Tài xế lái xe đưa Phó Hành Chu và Tang Kiều đến đây đang chờ bên ngoài viện bảo tàng, rất nhanh đã xác minh ID, nhận lấy điện thoại cùng hai nữ sinh kia rời khỏi.
Tang Kiều trơ mắt nhìn hai cô bé vui vui vẻ vẻ cầm lấy năm vạn từ trên trời rơi xuống theo sau tài xế, nhất thời mặt tràn ngập hâm mộ.
Phó Hành Chu đi tới: "Làm sao vậy?"
Tang Kiều ủy khuất: "Đãi ngộ của mấy cô ấy thật tốt...... Chụp lén còn được nhận tiền, anh làm gì phải cho họ năm vạn tệ lận."
Phó Hành Chu theo tầm mắt Tang Kiều nhìn ra bên ngoài, lãnh đạm nói: "Không phải ai cũng sẽ cho bọn họ năm vạn."
Tang Kiều: "Hả?"
Phó Hành Chu nhéo nhéo vành tai mềm mại của Tang Kiều: "Nếm được vị ngọt một lần, liền muốn có lần hai. Chờ mấy cô ấy chụp nhiều thêm vài lần, không phải ai cũng sẽ giải quyết giống tôi."
Hơn nữa.
Nếu đó không phải chụp Tang Kiều.
Hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Phó Hành Chu nhìn bóng dáng tài xế và hai nữ sinh biến mất ở cổng lớn, duỗi tay trùm mũ áo hoodie lên đầu Tang Kiều: "Đi thôi, chúng ta đi ăn tối."
***
Bữa tối mà Phó Hành Chu nói khác với suy nghĩ của Tang Kiều.
Tang Kiều cứ tưởng tùy tiện ăn một bữa bên ngoài rồi về nhà tắm rửa đi ngủ.
Phó Hành Chu lại đặt bữa tối ở nhà hàng xoay tròn nổi tiếng nhất ở Bắc thành.
Tòa nhà cao gần ba trăm mét rực rỡ ánh đèn trong đêm, toàn bộ bàn ghế được sắp xếp lại, còn riêng chiếc bàn ăn tinh xảo kiểu Âu.
Trước giờ Tang Kiều chỉ nhìn thấy hình ảnh về nhà hàng này trên các tạp chí và tin tức giải trí, thời điểm ngồi xe đã nhìn thấy vị trí nhà hàng từ xa xa chân tháp.
Đầu bếp cùng tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đặt ở bên ngoài.
Một ban nhạc đang đợi chỗ đầu khác của nhà hàng xoay ngang qua trung tâm vắng vẻ.
Thời điểm Phó Hành Chu và Tang Kiều bước vào, sáu người lễ tân đứng chờ ở cửa đã tươi cười cúi chào hai người: "Phó tiên sinh, Tang tiên sinh, hoan nghênh ngài đến."
Tang Kiều: "......"
Đây là lần đầu tiên Tang Kiều đến địa phương như này ăn cơm.
Hóa ra account marketing không có gạt người.
Thật sự có tiệm cơm trâu bò đến vậy trong thành phố, có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm Bắc thành.
Hẳn Phó Hành Chu đã đặt bàn trước, thức ăn được phục vụ rất nhanh chóng.
Ở một bên khác, ban nhạc đang diễn tấu những giai điệu nhẹ nhàng du dương.
Tuy có đến hai mươi người, nhưng lại mười phần ăn ý.
Nhìn là biết cực kỳ đắt tiền.
Tang Kiều nơm nớp lo sợ thu lại tầm mắt nhìn quanh nhà hàng một vòng về.
Nhân viên mặc đồng phục rót rượu vào hai chiếc ly sắc vàng.
Sau đó xoay người, kéo tấm vải che khuất xe đẩy phục vụ đồ ăn.
Lộ ra một bó hồng kiều diễm ướt át.
Tuy rằng đều là hoa hồng nhưng màu sắc khác nhau.
Mấy vòng ngoài được tạo thành từ hoa hồng xanh.
Chính giữa là hoa hồng đỏ rực xếp thành hình trái tim.
Một bó to như vậy.
Cũng không biết phải có bao nhiêu bông.
Ba nữ phục vụ ngoại hình dịu dàng nâng bó hồng lên.
Đặt xuống cạnh ghế của Tang Kiều, cúi chào cậu: "Tang tiên sinh, đây là hoa tươi Phó tiên sinh đặt trước cho ngài, tổng cộng có 999 bông. Trong đó là 900 bông hồng xanh và 99 bông hồng đỏ. Hy vọng ngài sẽ thích."
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng kiểu này đều không nhiều lời lắm, giới thiệu xong liền nhanh chóng rời đi.
Chỉ còn lại Tang Kiều đang sững sờ tại chỗ.
Cùng Phó Hành Chu ngồi đối diện.
999 bông hồng thật sự quá nhiều, lớn vậy chỉ có thể đặt bên hiên cạnh bàn ăn hai người.
Ánh đèn rực rỡ của nhà hàng nhảy nhót trên bó hoa, làm Tang Kiều mờ mịt một lúc.
Sau đó.
Cậu nghe thấy Phó Hành Chu nói.
"Tang Kiều, tôi yêu em. Chín trăm chín mươi chín đóa hồng, không biết có thể cùng chung quãng đời còn lại với em không."
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Sau khi hẹn hò lãng mạn xong thì có thể ăn luôn vợ rồi!
Dịch Sở: Phàm là người có chút kinh nghiệm.. Nên ăn trước mới hẹn hò..
Chú thích:
* Happy Valley: công viên giải trí bên Trung.
* Nông Phu Sơn Tuyền: nghe mỹ miều vậy thui chứ là nước đóng chai.
* Người yêu: bản raw là 爱⼈ (ái nhân),theo mình tra trên mạng thì ái nhân dùng để chỉ người yêu, người tình, chồng, vợ của mình. Mình edit là người yêu thôi chứ đúng ra nên ghi là vợ, vì Kiều Kiều vs Phó tổng cũng kết hôn rồi í. Nma mình sẽ tuỳ trường hợp mà edit thành vợ (chồng) hoặc người yêu nhé.
* Cách thức hoá điện thoại: chắc là khoá điện thoại, xoá dữ liệu gì đó.
______
Tra trên mạng thấy 999 đoá hồng có nghĩa "Tình yêu của tôi là mãi mãi."
Xỉu rồi ai đỡ tui dậy coi 🥹.
Phó tổng cuối cùng cũng tỏ tình rùi hihi. Truy vợ về tay liền 💪💪💪.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.