Tang Trọng Đức tới? Tang Kiều ngẩn người, theo bản năng xoay người rời đi. Nhưng còn chưa kịp ra cổng lớn, đã nghe thấy tiếng đế giày da bước nhanh từ đại sảnh. Chắc Tang Trọng Đức tưởng Phó Hành Chu trở về, mặt đầy tươi cười ra cửa đón tiếp. Vòng đến huyền quan, mới phát hiện không phải Phó Hành Chu. Mà là Tang Kiều. Trên mặt Tang Trọng Đức thoáng hiện lên một tia bất mãn, ngay sau đó nặn ra một nụ cười đi về phía Tang Kiều. Ra vẻ phụ từ ôm vai cậu: "Không phải Kiều Kiều đang tham gia chương trình sao? Hôm nay về rồi à, mấy ngày nay ba ba chưa được gặp con, sao không về Tang gia ăn cơm?" Tang Kiều mặt vô biểu tình trốn khỏi cánh tay Tang Trọng Đức, cong khóe miệng: "Tang Trọng Đức, tôi có thể về Tang gia ăn cơm hay không, trong lòng ông không rõ à?" Tang Trọng Đức: "......" Tang Trọng Đức năm nay hơn 50 tuổi, tuy rằng đã có bụng bia, nhưng miễn cưỡng vẫn không nhìn ra là nhân mô cẩu dạng. Huống hồ người dựa vào lụa, mỗi lần ông ta ra ngoài đều có thể diễn xuất thành một bộ ngụy quân tử tây trang giày da. Chỉ tiếc trong xương cốt Tang Kiều có loại tính cách không biết sợ là gì, dù ông ta diễn hay không diễn, cũng chưa từng cho Tang Trọng Đức chút mặt mũi nào. Hôm nay Tang Trọng Đức mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đỏ sẫm, nhìn qua trông rất có tinh thần lại ngay thẳng. Giờ bị Tang Kiều ném mặt mũi xuống đất, biểu tình cũng chỉ hơi thay đổi, rất nhanh lại bắt đầu thể hiện hình tượng người cha già thương con: "Đừng nói như vậy mà Kiều Kiều, ba ba biết những năm gần đây con phải chịu khổ nhiều...... Nhưng ba ba cũng có nỗi khổ riêng, con xem......" "Ngại quá, không đeo kính áp tròng, không thấy." Tang Kiều cắt ngang lời Tang Trọng Đức, vô cảm hỏi, "Ông tới đây làm gì?" Bác Viên cùng mấy người hầu của biệt thự đang chờ ở cửa đại sảnh. Tang Trọng Đức liên tục bị Tang Kiều không coi ra gì, sắc mặt rốt cuộc cũng hơi rạn nứt. Ông ta lùi về phía sau hai bước, ngồi xuống ghế sôpha rộng rãi, thở dài nói: "Kiều Kiều, sao con lại xa cách ba ba như vậy chứ? Con kết hôn lâu rồi ba ba cũng chưa được gặp con, hôm nay trùng hợp có thời gian rảnh nên mới muốn đến xem con một chút thôi mà." Nghe đi. Quả là tình cha con cảm động trời xanh. Tang Kiều nghe đến vui vẻ, túi giấy trên tay đặt lên kệ: "Ông đến vì miếng đất bên thành Tây kia, vì dự án khu nghỉ dưỡng ở Ninh Hải, trước đấy đã đề cập với tôi rồi." Trí nhớ Tang Kiều thực ra không tốt lắm, cái tên này là sau khi Tang Trọng Đức nói xong thì cậu thấy nó trên mạng. Nụ cười trên mặt Tang Trọng Đức giống như một con dao tràn ngập âm mưu, chậm rãi cứa vào da thịt Tang Kiều: "Kiều Kiều, con nói vậy là sao? Hiện tại con cùng ông chủ Phó chính thức lãnh chứng rồi, giờ hai nhà Tang Phó là thông gia, là người một nhà chứ có phải riêng ra đâu?" Thấy Tang Kiều im lặng. Tang Trọng Đức tự rót cho mình một tách trà: "Còn nữa, ta đã gọi điện cho ông chủ Phó trước khi tới, hắn đồng ý, ba ba là đến ký hợp đồng." Tang Kiều: "......" Tâm của Tang Kiều đột nhiên trầm xuống. Cậu vẫn nhớ rõ vị trí khu đất đắc địa của Phó thị mà mình nhìn thấy trên trang web, dự tính doanh thu năm đầu tiên sau khi xây dựng xong có thể đạt mức cao nhất trong các khu du lịch nghỉ dưỡng những năm gần đây ở Bắc thành. Hơn nữa dự án này hoàn toàn thuộc về cổ phần Phó thị, không tiến hành đấu thầu công khai. Giờ lại để người như...... Người như Tang Trọng Đức chiếm tiện nghi. Nếu không phải vì mình. Phó Hành Chu cũng sẽ không cho Tang Trọng Đức mặt mũi như vậy. Bản thân mình thật đúng là đồ bỏ. Tang Kiều rũ mắt, không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên ngẩng đầu, cong môi: "Ông nói đúng, dù sao còn chưa ký hợp đồng." Tang Trọng Đức bắt được hàm ý trong lời Tang Kiều, sắc mặt khó coi: "Cậu có ý gì?" Tang Kiều cười cười với Tang Trọng Đức: "Không có ý gì, chỉ là may mắn tối hôm nay tôi lại quay về. Cho nên tôi sẽ chú ý Phó Hành Chu, để hắn đừng ký cái văn kiện này. Có vấn đề gì sao?" Tang Trọng Đức đập bàn: "Tang Kiều!" Tang Kiều cười hì hì: "Sao vậy, ông muốn đánh tôi à? Vậy ông đánh đi, có đánh tôi cũng không cho Phó Hành Chu ký, tức chết ông!" Tâm trạng tốt đẹp của Tang Trọng Đức rốt cuộc bị Tang Kiều phá hỏng, hình tượng cha hiền luôn đeo trên người cũng sụp đổ. Ông ta chỉ vào Tang Kiều, thở mạnh vài cái: "Tang Kiều, ta thấy cậu ỷ mình cánh cứng cáp muốn làm gì thì làm rồi đúng không! Tang Môn tinh*, nếu không phải Tang gia chống lưng cho cậu, cậu có thể vào được nhà Phó Hành Chu sao? Đồ vô ơn......" Tang Trọng Đức vẫn chưa nói hết. Phó Hành Chu liền lạnh mặt từ sau huyền quan đi đến. Do nhiệt độ Bắc thành hôm nay giảm. Phó Hành Chu mặc áo khoác len thủ công màu đen xám. Cửa lớn của biệt thự còn chưa đóng, gió đêm mang theo hơi lạnh và hàn ý trên mặt Phó Hành Chu cuốn vào phòng. Giày da màu đen bước đến không nghe ra tiếng. Phó Hành Chu đứng yên ở đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, thong thả đưa áo khoác cho quản gia phía sau, nhướng mày: "Tang tổng tới rất sớm." Tang Trọng Đức nhìn thấy Phó Hành Chu, trong nháy mắt liền nhanh chóng kiềm chế mấy câu muốn chửi, trở lại dáng vẻ đàng hoàng hiền lành, khoác lên bộ da của người xã hội thượng lưu, vươn tay về phía Phó Hành Chu: "Phó tổng trăm công nghìn việc, tôi đến sớm hơn là chuyện nên làm mà." Phó Hành Chu thản nhiên liếc nhìn bàn tay vươn ra của Tang Trọng Đức, cực kỳ lãnh đạm đi ngang qua ông ta. Tới bên người Tang Kiều, nhíu mày, thấy cậu đang ôm ba cái túi giấy: "Đây là cái gì?" Lúc này đại sảnh ngoại trừ Phó Hành Chu và Tang Trọng Đức, còn có bác Viên cùng những người hầu khác ở trong biệt thự. Hai tay Tang Kiều ôm túi giấy tình thú run run, cảm thấy trả lời vấn đề này trước mặt mọi người thật sự có hơi xấu hổ, mím môi: "Từ từ về phòng tôi nói cho anh sau!" So với Tang Trọng Đức trước mặt, Phó Hành Chu hiển nhiên thấy hứng thú về túi giấy trong tay Tang Kiều hơn. Nhận được câu trả lời của Tang Kiều. Phó Hành Chu gật đầu: "Vậy em lên tầng chờ tôi trước nhé? Tôi giải quyết xong chuyện sẽ lên ngay." Lên tầng chờ?! Đương nhiên không được rồi! Tang Kiều ló đầu ra từ sau lưng Phó Hành Chu, nhìn thoáng qua Tang Trọng Đức, lắc đầu như trống bỏi: "Không không không, tôi ở chỗ này chờ anh!" Phó Hành Chu giúp Tang Kiều vuốt thẳng lại quần áo hơi nhăn nhúm vì ôm đồ, ôn hòa nói: "Em ở chỗ này, tôi làm việc sẽ phân tâm mất." Tang Kiều: "......" Anh nói hình như cũng đúng. Tang Kiều bĩu môi, gian nan túm góc áo Phó Hành Chu: "Vậy, vậy anh ra đây với tôi trước đi, tôi có chuyện muốn nói cho anh." Phó Hành Chu duỗi tay chỉnh chỉnh tóc mái trên trán Tang Kiều, quay người lại nói với Tang Trọng Đức: "Tôi đưa Kiều Kiều lên tầng trước, mong Tang tổng đợi một chút, tôi sẽ xuống ngay." Tang Trọng Đức dĩ nhiên vẫn nhớ ông ta vừa phát sinh tranh chấp cùng Tang Kiều, sợ Phó Hành Chu đi theo cậu lên tầng xong sẽ đổi ý, vội nói: "Chuyện này...... Phó tổng, ngài cùng Kiều Kiều đang tân hôn, tôi có thể hiểu. Nhưng mà bây giờ cũng không còn sớm nữa, hợp đồng tôi cũng mang đến rồi, việc ký tên......" Phó Hành Chu đã đưa Tang Kiều lên cầu thang tầng một, nghe vậy nghiêng người: "Tang tổng, tôi nói rồi thì sẽ không đổi ý. Ông không cần lo lắng." Lời này không sai. Phó Hành Chu có danh tiếng rất tốt trong thương trường, chưa từng nghe đến việc hắn lật lọng. Tang Trọng Đức nhận được một câu hứa hẹn, vui mừng khôn xiết. Lúc này mới nhẹ nhõm, thậm chí chủ động phất phất tay: "Ông chủ Phó khách sáo quá! Tôi đương nhiên không lo lắng, ngài và Kiều Kiều không cần vội đâu, tôi kiên nhẫn chờ là được!" Tang Kiều: "......" Cứ cảm thấy mấy lời này kỳ kỳ sao ấy. Tang Kiều suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu rốt cuộc là không đúng chỗ nào, đang định leo cầu thang. Phó Hành Chu bên cạnh liền duỗi tay cầm lấy túi giấy mà cậu đang ôm trong lòng, mở miệng nói: "Lên tầng hai đi, phòng ngủ của tôi." Tang Kiều sửng sốt một giây: "Hả? À ừ...... Được." Dù sao cũng phải ngủ với nhau. Đi phòng ngủ nào cũng vậy thôi. Tang Kiều mười phần ngoan ngoãn theo sau Phó Hành Chu, giống như cái đuôi nhỏ đến trước cửa phòng ngủ của hắn. Sau đó. Thấy Phó Hành Chu mở cửa, hơi hơi nghiêng người, bình đạm nói: "Vào đi." Tang Kiều: "......" Không biết có phải cậu bị ảo giác không, Tang Kiều cứ cảm thấy mình nghe ra một tia vi diệu trong lời nói của Phó Hành Chu...... Thỏa mãn? Giống như chương trình thế giới động vật mà cậu xem, lúc dã thú bình tĩnh bắt được con mồi tới tay. Tang Kiều tự mình não bổ sợ đến mức hơi run run, ngập ngừng bước vào phòng Phó Hành Chu. Phòng ngủ này hiển nhiên là phòng ngủ chính tầng hai, không gian rất lớn, thông với cả phòng làm việc, thuận tiện cho chủ nhà. Thảm nhung và ánh đèn sáng màu làm căn phòng ấm áp hẳn. Tang Kiều giật lại túi giấy của mình từ tay Phó Hành Chu, cẩn thận đặt ở góc tường, ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: "Anh...... Không ký với Tang Trọng Đức cái hợp đồng kia, được không?" Tầm mắt Phó Hành Chu dừng trên túi giấy vài lần, sau đó nhìn nhìn Tang Kiều: "Làm sao vậy?" Tang Kiều cảm thấy mình không nên nhục mạ Tang Trọng Đức trước mặt Phó Hành Chu, đành phải nỗ lực chọn lọc từ ngữ hơn nửa ngày: "Con người Tang Trọng Đức không tốt...... Hơn nữa tôi nghe nói gần đây chuỗi vốn tài chính bên công ty ông ta có chút vấn đề, dù sao thì anh cũng không nên ký với ông ta." Tuy nhiên Phó Hành Chu không nói ký hay không. Hắn đứng trước mặt Tang Kiều, khẽ nâng khóe miệng: "Kiều Kiều, em lo lắng cho tôi sao?" Tang Kiều đặc biệt chân thành gật đầu: "Đúng vậy! Tôi tìm thấy dự án kia của công ty anh, vốn dĩ anh muốn tự mình làm mà, đừng phân cho Tang Trọng Đức! Ông ta tệ lắm!" Giọng nói của Tang Kiều lúc nào cũng mềm, mơ hồ mang theo hương vị thiếu niên. Nhất là giờ giọng điệu cậu gấp gáp nói nhanh mấy câu, hơi nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt ngấn nước tràn ngập vẻ khẩn trương, nhìn qua càng thêm mê người. Ánh mắt Phó Hành Chu đảo qua yết hầu tinh xảo của Tang Kiều, khàn giọng nói: "Tôi biết." Tang Kiều: "???" Phó Hành Chu duỗi tay sờ sờ tóc Tang Kiều: "Tôi còn biết Tang Trọng Đức đối xử không tốt với em, mắng em, đánh em, còn khiến em đói bụng." Tang Kiều: "???" Anh cái đồ cặn bã này đều đã biết hết còn muốn ký hợp đồng cùng Tang Trọng Đức hả!? Tang Kiều nhăn mặt, tức giận đến mức sắp phồng như cá nóc. Đang chuẩn bị bắt đầu tự bế. Cảm giác được Phó Hành Chu xoa xoa tai phải cậu. Sau đó. Phó Hành Chu nhích người lại gần, nhẹ nhàng hôn lên tai phải của Tang Kiều: "Kiều Kiều, chồng giúp em báo thù, được không?" Bóng đêm hơi lạnh. Môi Phó Hành Chu lại nóng. Thời điểm lướt qua bên tai, có hương vị cực kỳ trân trọng. Không đợi Tang Kiều phản ứng kịp. Phó Hành Chu đã đứng thẳng dậy: "Trong phòng tắm có khăn mới, còn có bồn tắm lớn hình tròn mà em thích. Em đi tắm, chờ tôi xử lý xong chuyện Tang Trọng Đức sẽ lên, nhé?" Tang Kiều: "......" Tang Kiều bị một loạt thao tác của Phó Hành Chu đánh rơi kịch bản, thành thật ôm quần áo vào phòng tắm, nửa đường còn cố ý quay đầu lại dặn dò thêm lần nữa: "Anh ngàn vạn lần đừng để ông ta lừa đấy!" Phó Hành Chu gật đầu. Tang Kiều dựa vào cửa suy nghĩ một hồi: "Vậy, anh đi nhanh đi." Phó Hành Chu nói: "Được." Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Phó Hành Chu mới xoay người xuống tầng. Trở lại đại sảnh tầng một, quả nhiên Tang Trọng Đức vẫn còn ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt nôn nóng bất an uống trà. Thấy Phó Hành Chu bình tĩnh bước đến. Cục đá trong lòng Tang Trọng Đức mới rơi xuống, đứng lên cười nói: "Phó tổng, Kiều Kiều tính cách bướng bỉnh từ nhỏ, làm ngài phải hao tâm rồi." Phó Hành Chu không nhanh không chậm ngồi xuống sô pha, ánh mắt xẹt qua Tang Trọng Đức: "Vậy sao?" Trong thâm tâm, Tang Trọng Đức không mấy vui vẻ khi cuối cùng người vào cửa Phó gia lại là Tang Kiều, nhanh chóng nói: "Kiều Kiều...... Ầy, đứa nhỏ này cũng do hồi nhỏ tôi không có dạy dỗ nó tốt, không lên được mặt bàn." Tang Trọng Đức trộm quan sát sắc mặt Phó Hành Chu, thấy không có gì thay đổi, nói tiếp: "Vốn dĩ lúc đầu Phó lão tiên sinh đến nói về chuyện liên hôn của hai gia đình, cả nhà chúng tôi đều cho rằng Thanh Thanh càng thích hợp với ngài hơn, chỉ trách Thanh Thanh không có phúc khí......" Phó Hành Chu đột nhiên nhếch miệng. Tang Trọng Đức tức khắc ngừng lại: "Phó tổng?" Phó Hành Chu nói: "Tang tổng, nếu tôi nhớ không nhầm. Lúc ấy ông nội của tôi đến, yêu cầu liên hôn là, tôi muốn kết hôn với con trai út của ông." Tang Trọng Đức: "......" Giữa lông mày Phó Hành Chu có sự lãnh đạm không chút che giấu: "Là mấy người đem những lời này diễn giải thành Tang Thanh, tôi không vạch trần, đã là khách khí lớn nhất đối với mấy người rồi." Hắn dừng một chút, ngón tay gõ gõ vài nhịp trên tay vịn bằng gỗ đỏ: "Tôi chưa hỏi ông có xem Tang Kiều là con trai mình không mà ông vẫn còn có thể ở đây tiếp tục giới thiệu Tang Thanh à?" Phó Hành Chu cười như không cười nhìn Tang Trọng Đức: "Tang tổng có tài ăn nói như vậy, không đi làm bên tiêu thụ sản phẩm, thật đúng là nhân tài không được trọng dụng." Phó Hành Chu tính tình cao ngạo, hiếm khi nói nhiều như thế. Nếu Tang Trọng Đức hiểu tính của Phó Hành Chu dù chỉ một chút, sẽ biết rằng. Về cơ bản, những người khiến cho Phó Hành Chu nói nhiều như vậy đều rất thảm. Quản gia Viên không nói gì, lặng lẽ thu hồi tầm mắt đặt trên người Tang Trọng Đức. Bưng đĩa hoa quả tươi tới, trong không khí đang kết thành băng lạnh: "Thiếu gia, Tang tổng, chuyện làm ăn không vội, thân thể quan trọng, ăn trái cây." Anh đào đỏ tươi được rửa sạch sẽ, vẫn còn giọt nước đọng lại. Dâu tây trắng và anh đào bày ra đĩa, bên cạnh có thanh long được cắt thành từng miếng. Lúc này Phó Hành Chu mới rời sự chú ý khỏi Tang Trọng Đức: "Bác mang cho Tang Kiều chưa?" Bác Viên đặt đĩa trái cây xuống: "Tôi đã chuẩn bị rồi. Tang tiên sinh thích ăn salad, chờ phòng bếp làm xong tôi sẽ mang lên cho cậu ấy." Sắc mặt khó coi của Tang Trọng Đức rốt cuộc dịu đi một chút. Ông ta ý thức được ở thời điểm này tiếp tục nhắc tới Tang Thanh cùng Phó Hành Chu là một sai lầm nghiêm trọng. Vì thế mau chóng chuyển chủ đề, lấy hợp đồng trong cặp ra: "Xem cái miệng của tôi này, thật là...... Phó tổng, dự án hợp tác phát triển khu du lịch nghỉ dưỡng mà tôi đã chuẩn bị đây. Mời ngài xem qua, nếu không có vấn đề gì, đêm nay chúng ta có thể hoàn tất quan hệ đối tác luôn." Phó Hành Chu cũng không đổi ý, chỉ nâng tay nhìn đồng hồ: "Tang tổng chờ một chút, trợ lý của tôi và luật sư tương quan bất động sản sẽ đến ngay. Công tư phân minh, hy vọng Tang tổng không để ý." Tang Trọng Đức: "......" Đại khái là nhìn ra sự do dự của Tang Trọng Đức. Phó Hành Chu bình tĩnh bổ sung một câu: "Đương nhiên, nếu Tang tổng cảm thấy tôi bất cận nhân tình thì cũng có thể từ bỏ hợp đồng này." Tang Trọng Đức: "......" Từ bỏ?! Công việc kinh doanh của Tang gia trong khoảng thời gian này nhiều lần bị chặt đứt, tần suất thường xuyên đến mức làm Tang Trọng Đức hoài nghi có phải có người đứng sau muốn chỉnh ông ta hay không. Việc hợp tác cùng Phó thị gắn với sự sống còn của toàn bộ công ty Tang gia, đương nhiên không thể kết thúc như vậy. Tang Trọng Đức ngồi lại trên ghế sô pha, miễn cưỡng cười trừ: "Nên làm nên làm, đến anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng mà, Phó tổng làm việc cẩn thận, tôi hiểu, tôi hiểu." Phó Hành Chu không để ý tới Tang Trọng Đức, vào phòng bếp kiểm tra đĩa trái cây và salad sắp mang lên cho Tang Kiều. Còn tự tay tạo hình bông hoa chocolate trên cốc sữa bò nóng của cậu, ngắm một lúc rồi cố ý dặn bác Viên lúc bưng lên tầng đừng lung lay cốc. Bác Viên: "......" Cũng may hành vi phô trương của Phó Hành Chu không kéo dài lâu. Raven bước vào cửa cùng năm vị luật sư tây trang phẳng phiu, tiếp nhận hợp đồng Tang Trọng Đức, sau đó nhanh chóng thảo luận công bằng. Sau nửa giờ. Luật sư chính khẽ gật đầu với Phó Hành Chu: "Phó tổng, chúng tôi đã bàn bạc qua về hợp đồng của Tang Trọng Đức tiên sinh, nhìn qua thì phương hướng điều khoản không có gì sai, chỉ là có một số chi tiết cần được trau chuốt. Chúng tôi đã sửa đổi cho hoàn thiện hơn, mời ngài cùng Tang Trọng Đức tiên sinh sau khi xem xong có thể ký tên." Phó Hành Chu tiếp nhận hợp đồng tùy ý lật lại một lần, đưa cho Tang Trọng Đức. Tang Trọng Đức cẩn thận đọc kỹ hai lần từ đầu đến cuối, phát hiện nội dung chỉ là phân định trách nhiệm và vấn đề phân công công trình trước sau, cũng không có thay đổi gì khác, liền yên tâm tỏ vẻ đồng ý. Hai bên ký hợp đồng mới xong, bác Viên tiễn Tang Trọng Đức đang thỏa mãn ra cửa lớn biệt thự. Phòng bếp sớm đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya, nóng hổi dọn lên bàn. Ngoài canh hầm bổ như thường ngày, còn có cả tôm hùm đất kèm lòng đỏ trứng muối. Raven xem tái cả mắt rồi, cởi áo khoác gọi mấy luật sư khác ngồi xuống ăn cùng. Nhưng chưa kịp ngồi yên. Đã thấy Phó Hành Chu nhíu mày: "Hôm nay có việc, không để các anh ở lại ăn được." Raven: "???" Không phải chứ. Ông chủ, cơm dọn lên bàn hết rồi mà sao ngài còn như vậy? Trái tim của Raven tan nát: "Ông chủ, chúng tôi ăn nhanh thôi, mười phút, à không, năm phút là chúng tôi ăn xong rồi!" Phó Hành Chu không dao động: "Hôm nào mời mọi người sau, hôm nay tôi còn có việc." Raven: "......" Hỏi thế gian khoảng cách dài nhất là bao nhiêu. Chính là hắn ở đầu bên này còn tôm hùm đất ở đầu bên kia. Chỉ có thể tương vọng*. Không thể bên nhau. Raven chua xót nuốt nước bọt, đau đớn kịch liệt mặc lại áo khoác. Cùng những luật sư khác cũng bất lực đói bụng bước vài bước ra cổng lớn. Giữ thái độ chuyên nghiệp, hắn quay lại thấp giọng hỏi Phó Hành Chu: "Ông chủ, một đao này của ngài đi xuống, Tang gia sẽ không thể chống đỡ nổi nữa, ngài có chắc bên phía bà chủ......" Phó Hành Chu biểu tình lạnh lùng: "Em ấy sẽ không biết." Raven: "......" Được rồi. Ngài là ông chủ mà. Raven lòng mang nội tâm tang thương bụng đói rời đi. Phó Hành Chu tự mình sắp xếp lại bàn ăn một chút, đem mấy đĩa đồ ăn còn nóng xếp thành hình, tương đối hài lòng mới lên tầng gọi Tang Kiều. Đèn trần trong phòng đã tắt. Chỉ có chiếc đèn ngủ ấm áp cạnh Tang Kiều còn bật. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo trong bóng đêm. Trên tủ đầu giường để đĩa trái cây thủy tinh và cốc sữa bò hình Pikachu đã uống sạch sẽ. Mà cả người Tang Kiều nằm nghiêng sang bên trái giường, cuộn tròn trong chăn bông lớn, chỉ để lộ nửa đầu nhỏ từ mũi trở lên. Phó Hành Chu: "......" Đây là tư thế ngủ kỳ quái gì vậy. Trên thảm lông mềm mại mà yên tĩnh. Phó Hành Chu đi đến bên người Tang Kiều, ngồi xuống mép giường, cúi đầu nhìn người đang ngủ dưới chăn. Chắc là vừa mới ngủ một lát, sắc mặt hồng hào hơn bình thường, hàng mi cong vút khép hờ như cánh bướm đang đậu. Khóe môi hơi nhấp, một bên khóe miệng còn để lại vết sữa sau khi uống sữa xong. Yên tĩnh mà đẹp đẽ. Phó Hành Chu vươn tay, đầu ngón tay vừa dừng trên vết sữa bên môi Tang Kiều. Người trên giường liền giật mình run lên, hai mắt mở ra, giống như sợ hãi trốn tránh một chút. Nhưng rất nhanh. Tang Kiều liền phát hiện người trước mặt là Phó Hành Chu. Là người tốt Phó Hành Chu chưa bao giờ đánh cậu. Tang Kiều quấn mình trong chăn bông, nắm lấy mép chăn, dụi dụi hai mắt còn đang mông lung buồn ngủ. Sau đó ngoan ngoãn cong khóe miệng với Phó Hành Chu, mềm mại nói: "Đến giờ rồi, chúng ta ngủ đi?" Tác giả có lời muốn nói: Phó Hành Chu: Hôm nay thân được vợ, hôn một cái. Phó Hành Chu: Vợ còn mời tôi cùng nhau ngủ, kích động. Chú thích: * Tang Môn tinh (Sao Tang Môn): là một bộ sao khá nhạy cảm trong khoa tử vi, Tang Môn là một bại tinh, do đó nó mang nhiều ý nghĩa xấu, chủ về tang tóc, buồn phiền, lo lắng, chết chóc. Về sao này thì mng có thể lên trên mạng để tra kĩ hơn nhé. * Tương vọng (两两相望 - lưỡng lưỡng tương vọng): có nghĩa là "hai đầu nhìn nhau" hoặc "cách trở nhìn nhau", một thành ngữ thường dùng để chỉ tình nhân. ______ Eh về tuổi của Kiều thì mình biết rồi, cuối năm sẽ mười chín. Nhưng hình như chưa biết tuổi của Phó tổng đúng không? Mạnh dạn đoán là niên thượng cách nhau 11 tuổi=))))))))) Vs cả, chắc mng biết "ngủ" mà Kiều Kiều nói là nghĩa nào rồi đúng k=)))))))))))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]