Chờ khi tách ra, Kỷ Lê mềm mụp dựa vào ngực Thẩm Thuật Bạch, thở dốc hồi lâu mới hồi phục lại.
“Anh thành thạo như vậy…..có phải vì thường xuyên làm vậy với người khác không?” Kỷ Lê lại hơi chua rồi.
“Không đâu.” Thẩm Thuật Bạch ôm chặt Kỷ Lê, “Với em là không thầy tự thông đó.”
“Thật không?” Rõ ràng Kỷ Lê không tin.
“Thật mà.” Thẩm Thuật Bạch nghiêm túc, “Trừ em ra, anh chưa từng chạm vào ai khác.”
Kỷ Lê an tĩnh chôn trong ngực anh.
Thẩm Thuật Bạch lại nói: “Lê, em phải biết là sau gặp em, cơ thể anh mới sinh ra một loại khát vọng, muốn hôn em, muốn ôm em, muốn yêu em, tất cả những thứ này đều là một bản năng, giống như anh hẳn là nên yêu em như vậy đó.”
Lời này khiến Kỷ Lê xấu hổ tới mức đẩy Thẩm Thuật Bạch ra rồi che miệng anh lại: “Đừng nói nữa!” Mấy lời này nghe ngượng chết đi được!
Dịu dàng trong mắt Thẩm Thuật Bạch càng như trải dài vô tận.
Dưới ánh mắt này, dù da mặt Kỷ Lê có dày tới đâu thì cũng cảm thấy không chịu nổi, sao cậu lại không biết Thẩm Thuật Bạch buồn nôn vậy chứ? Khiến người ta ngượng chết mất thôi….
Thẩm Thuật Bạch cầm lấy tay Kỷ Lê nhẹ nhàng vuốt ve.
……
Hôm sau, Kỷ Lê báo tiệm lẩu xin nghỉ phép để đi chơi cùng Thẩm Thuật Bạch.
Cậu cảm thấy gần đây mình có vẻ còn không muốn đi làm thêm nữa, lười quá rồi!
Kỷ Lê dựa vào ghế phụ nhìn Thẩm Thuật Bạch lái xe.
Ánh nắng ngoài cửa thỉnh thoảng lại chiếu vào trên người Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-dai-gia-che-dau-than-phan/938547/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.