Chờ khi Thẩm Thuật Bạch cất điện thoại quay về phòng ngủ thì đã không thấy Kỷ Lê đâu nữa.
Thẩm Thuật Bạch: [Em ở đâu?]
Nhưng phía sau chỉ có một dấu chấm than màu đỏ.
Thẩm Thuật Bạch khựng lại.
Anh click mở danh bạ gọi số Kỷ Lê, ánh mắt bình tĩnh nhìn màn hình.
Một giây, hai giây, ba giây... cuộc gọi kết nối.
Thẩm Thuật Bạch thả lỏng người.
“Alo?” Đầu kia là thanh âm mềm mại của thiếu niên.
“Em ở đâu vậy?” Thẩm Thuật Bạch thả nhẹ ngữ khí.
Đầu kia điện thoại im lặng một lúc mới đáp lời: “Dưới lầu, ăn khuya.”
“Chờ anh.”
Kỷ Lê không nói gì.
Thẩm Thuật Bạch chân dài bước ra khỏi phòng ngủ.
……
Ở dưới lầu, đang Kỷ Lê thẫn thờ nhét mì vào miệng, nghe thấy tiếng bước chân, cậu nhìn lên thì phát hiện sợi mì vẫn còn trong miệng mình, liền nhai ngấu nghiến.
“Em đói sao?” Thẩm Thuật Bạch ngồi xuống bên cạnh Kỷ Lê, hơi thở quen thuộc khiến cậu chẳng thể phớt lờ.
“Ừm.” Kỷ Lê tiếp tục vùi đầu ăn.
“Sao em chặn anh vậy?” Thẩm Thuật Bạch nhìn Kỷ Lê dò hỏi, nhưng Kỷ Lê không thèm nhìn anh, rõ ràng cậu đang không vui.
“Chẳng sao cả.” Kỷ Lê nuốt mì xuống, “Tâm trạng em không vui đó.”
Tâm trạng không vui…..Thẩm Thuật Bạch rũ mắt, anh làm sai chỗ nào sao?
“Xin lỗi em….” Thẩm Thuật Bạch xin lỗi, “Đều là lỗi của anh!”
Anh không nghĩ ra mình đã làm sai chuyện gì, nhưng Kỷ Lê không vui, vậy chắc chắn là do anh rồi.
Nghe anh xin lỗi, tâm Kỷ Lê thắt lại, cậu càng thấy đau lòng, lẽ nào anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-cung-dai-gia-che-dau-than-phan/938546/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.