Từ Bách Chương đóng cửa sổ lại, lấy khăn lông phủ lên đầu anh, “Ai bảo em mở cửa sổ?”
“Nóng mà.” Đầu của Vu Thanh Đường lắc lư theo từng động tác lau tóc.
“Nóng cũng không thể mở như vậy được.” Từ Bách Chương kéo cao cổ áo, che kín bờ vai trần trụi, “Tóc cũng không lau khô, muốn bị cảm à?”
“Lần này em nhớ rồi.” Vu Thanh Đường vẫn ôm chiếc bình giữ nhiệt, để hơi nóng phả lên mặt mình.
Bình thường anh không uống nước ấm, nhưng từ khi kết hôn, anh lại yêu thích nó.
Cổ áo của Vu Thanh Đường rất rộng, rũ mắt xuống là có thể thấy cổ và xương quai xanh. Nếu Từ Bách Chương muốn, đứng trên cao nhìn xuống, có thể qua nếp uốn của áo mà nhìn sâu vào bên trong.
“Mệt quá, em vẫn còn buồn ngủ.” Vu Thanh Đường khép mắt lại, vai tựa vào người Từ Bách Chương.
Từ Bách Chương lấy áo khoác lớn quấn chặt người anh, kéo khóa lên đến tận cổ, “Về nhà ngủ thêm chút nữa.”
Ăn nhầm nấm độc, dễ buồn ngủ cũng là chuyện bình thường.
Vu Thanh Đường ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau, cơ thể hoàn toàn hồi phục, cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Anh xuống giường đi uống nước, phát hiện Từ Bách Chương vẫn còn ở nhà, “Hôm nay anh không đi khám sao?”
“Ừm, tối qua nhận được thông báo, ngày mai đi Singapore giao lưu học tập với bệnh viện liên doanh.”
Vu Thanh Đường ngủ bên ngoài không thành công, nhưng Từ Bách Chương lại đi thật.
Vu Thanh Đường: “Đi bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743295/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.