Sống lưng Thời Án thẳng tắp như cột đèn đường, đỉnh đầu đau như có mũi khoan đang xoáy vào, cổ cứng ngắc quay sang hướng khác.
Trên mặt Vu Thanh Đường mang ý cười, nhún vai với cậu ta.
Thời Án: “……”
Tạo nghiệt mà!
Từ Bách Chương nhận lấy hóa đơn thanh toán.
Sắc mặt Thời Án lúc xanh lúc trắng, trong vài giây ngắn ngủi đã tưởng tượng ra cả trăm kiểu chết thảm, “Trưởng khoa Từ, em, cái đó, em không phải… không phải em…”
Từ Bách Chương lấy ống tiêm từ tay cậu, “Đi làm việc khác đi.”
Đầu Thời Án như bị khóa chặt, ngơ ngác không phản ứng lại được.
“Không nghe rõ?” Thấy cậu vẫn bất động, Từ Bách Chương cau mày, “Hay là… cậu muốn tiêm?”
“Không có! Không dám! Em không dám!”
Người đã khuất bóng, nhưng tiếng la hét vẫn vang vọng.
“Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Sao không ai nói với tôi anh ấy là người nhà của trưởng khoa Từ hết vậy! Chết tiệt, Trương Vũ Thần, tôi biết ngay mà, quả nhiên còn có chuyện này!”
“Chết tiệt, tôi cũng không biết mà!”
“Tôi có bị trưởng khoa Từ giết không?”
“Anh Thời, xin lỗi anh!”
“Xong đời xong đời! Nếu trưởng khoa Từ không giết tôi, thì trưởng khoa Chung cũng sẽ không để tôi yên!”
“Trương Vũ Thần, ông đây liều mạng với cậu!”
Vu Thanh Đường cười không ngừng được, “Trưởng khoa Từ, anh có định giết cậu bác sĩ nhỏ đó không?”
“Không đến mức đó.” Từ Bách Chương kéo chặt rèm lại, bảo anh nằm yên, ngón tay đặt lên mạch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743294/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.