Vài ngày sau, Liễu Tư Nghiên mang theo túi lớn túi nhỏ xông vào văn phòng của Vu Thanh Đường.
“Ôi, mệt chết tao.” Cô đặt chiếc túi vải căng tròn lên bàn. “Chuyến này chắc tao giảm được ít nhất mấy lạng.”
Vu Thanh Đường bỏ bản thảo xuống, “Đựng gì mà nhiều vậy?”
“Mẹ tao ngâm thanh mai với làm dưa chua, ba tao làm đậu hủ khô với trứng vịt muối.” Liễu Tư Nghiên vừa nói vừa lấy từng hộp từng hũ ra. “Còn cái này nữa, đây là bánh bao nóng hổi mới ra lò cách đây nửa tiếng.”
“Mẹ tao còn dặn kỹ là đừng để đồ lại đài truyền hình. Hết giờ làm phải mang hết về nhà.” Liễu Tư Nghiên nhấn mạnh. “Mày nhớ là phải mang về hết đấy nhé.”
Vu Thanh Đường cười: “Nhiều thế ăn sao hết, mày lấy lại một ít đi.”
Liễu Tư Nghiên giơ tay ra hiệu dừng lại. “Lần này không phải cho mày, tất cả đều là cho anh bác sĩ nhà mày đấy, để cảm ơn bác sĩ Từ ra tay tương trợ.”
Tối đó khi hai người ngồi chung xe, ban đầu Liễu Tư Nghiên chỉ muốn tìm chuyện nói để giảm bớt không khí ngại ngùng, kết quả trời xui đất khiến thế nào lại nói đến việc đưa ba cô đến khám chân ở chổ Từ Bách Chương. Mới uống thuốc có ba ngày mà bệnh tình đã có dấu hiệu thuyên giảm, làm hai ông bà mừng rỡ không thôi, còn một hai phải cảm ơn bác sĩ Từ.
Thấy anh còn do dự, Liễu Tư Nghiên liền tranh nói: “Cũng không phải quà cáp quý giá gì, chân của ba tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ket-hon-chop-nhoang-voi-bac-si-tu/3743286/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.