Thời điểm Lương Diễm dựa vào vai cô, Tiêu Lạc khẩn trương tới mức máu cả người như đông cứng lại, cả khuôn lập tức đỏ lên như máu. Cô không cần cúi đầu, cằm cùng với má phải cũng có thể dễ dàng chạm tới mái tóc đen ngắn xõa tung có hơi thấm ướt của Lương Diễm, có thể là do tạo kiểu, cho nên tóc anh hơi cứng lại, có chút châm chích. Xương quai xanh mảnh nhỏ bị Lương Diễm dựa vào lại có thể cảm nhận rõ ràng sức nặng cơ thể anh. Một trải nghiệm vô cùng xa lạ, mặc dù lúc này giữa hai người còn cách nhau một lớp áo khoác mỏng, nhưng cảm nhận được hô hấp và sự tiếp xúc thân mật này.... Vẫn khiến Tiêu Lạc cảm thấy vừa căng thẳng vừa kích thích. Hô hấp cô cũng như muốn ngừng lại. Không được không được, phải niệm "thanh tâm chú" để bình tĩnh lại mới được.... Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh, vạn biến do định, thần di khí tĩnh... Trời ạ, không ổn không ổn, vẫn là siêu khẩn trương. Thật ra Lương Diễm cũng chỉ ôm Tiêu Lạc một chút liền buông ra, nhưng dù khi anh đã ngồi thẳng dậy, hơi thở dịu nhẹ tươi mát trên người anh vẫn quẩn quanh chóp mũi cô. Thật lâu cũng không tản đi. Cảm giác cứ như thể bị anh ôm vào trong lồng ngực. Thời gian sau đó Tiêu Lạc vừa xấu hổ nhìn Hoa tỷ đang ngồi ở ghế phụ lái, lại ngượng ngùng nhìn Lương Diễm đang ngồi ở bên cạnh mình, tóm lại cô cũng không muốn nhớ lại mình đã vượt qua như thế nào nữa. Thế cho nên ngay sau khi xe vừa dừng trước cửa khách sạn, Tiêu Lạc lập tức mở cửa xe chạy trối chết. Lương Diễm chống cằm nhìn bóng dáng Tiêu Lạc chạy đi, thâm tình cùng ý cười trong mắt cuối cùng cùng cũng lộ ra. Hoa tỷ nhịn cả buổi, nhìn thấy Lương Diễm như thế liền không nhịn nổi nữa: "...Không phải là chỉ mới ôm một chút thôi à, cũng không đến mức như thế chứ?" Lương Diễm thu lại ánh mắt, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn Hoa tỷ. Hoa tỷ lập tức đầu hàng: "...Tôi đi tìm Đỗ Vũ đây." Bữa tối là đồ ăn Đỗ Vũ và Tiểu Xuyên cùng cả nhóm mua từ bên ngoài về. Lương Diễm hôm nay quá mệt mỏi, vừa thấy đồ ăn trên bàn toàn là bít tết, salad với vài loại mì ống liền cảm thấy không muốn ăn, vì thế dứt khoát đi tắm rửa, uống một ly nước ấm xong liền trở về phòng ngủ bù. Anh đang ngủ mơ màng thì bị Hoa tỷ đập dậy. Vừa mở mắt liền phát hiện trên tủ đầu giường đã bày một tô mì thịt bò tự bao giờ. Thịt bò thái lát mỏng như cánh ve sầu, nước súp trong veo, lại rắc thêm chút hành lá và rau mùi, Lương Diễm không cần nếm thử mà liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra là tay nghề của Tiêu Lạc. Lương Diễm chống tay ngồi dậy khỏi giường rồi nhìn ngó xung quanh. Hoa tỷ tách đôi đũa dùng một lần nhét vào tay anh, nói: "Không phải tìm nữa, cô ấy đưa mì bò xong là về phòng luôn rồi. Ăn đi cho nóng, tấm lòng của vợ cậu cả đấy!" Danh xưng "vợ" này khiến Lương Diễm rất hài lòng, anh bưng bát lên, nhanh chóng bắt đầu ăn, mì thơm tới mức Hoa tỷ bên cạnh thèm mà không được: "Đừng có ăn hết, chừa lại ít canh cho tôi nếm thử với.." Kết quả đừng nói đến canh, ngay cả hành với rau thơm Lương Diễm cũng không chừa lại cọng nào cho anh ta. Hoa tỷ tức giận tới mức giơ chân, Lương Diễm không thèm để ý tới anh ta mà bưng bát đem ra khỏi phòng. *** *** Lúc nghe tiếng gõ cửa vang lên là lúc Tiêu Lạc vừa từ phòng tắm đi ra. Bởi vì hoàn toàn không nghĩ người tới chính là Lương Diễm đã đi ngủ từ sớm rồi, cho nên cô vẫn mặc bộ đồ ngủ ra mở cửa phòng. Cửa vừa mở ra, hai người đứng bên trong lẫn bên ngoài đều sững sờ. Có lẽ là do vừa mới tắm xong nên ánh mắt Tiêu Lạc vẫn còn vương hơi nước, làn da vốn đã trắng nõn của cô cũng nhuộm một màu hồng nhàn nhạt. Dù cô chỉ đứng đó, xinh xắn cầm tay vặn cánh cửa thôi mà cũng thật mê người. Lương Diễm ngửi được hương thơm ngọt ngào thanh mát trên người cô, yết hầu theo bản năng lăn lộn, ngay cả hô hấp cũng nóng hơn so với bình thường một chút. Tiêu Lạc vừa nhìn rõ được người đứng ngoài cửa là Lương Diễm liền thấy hối hận, nhưng lúc này mà quay trở lại thay quần áo thì hiển nhiên cũng đã muộn rồi, vì thế cô đành giả bộ như không thấy được ánh mắt của Lương Diễm, mà ra vẻ trấn định nắm chặt tay nắm cửa hỏi: "Có chuyện gì sao?" Lương Diễm có thể có chuyện gì được cơ chứ, chẳng qua là do ăn mì bò xong, trong lòng cảm thấy ấm áp lạ thường nên đột nhiên muốn gặp cô, muốn ở bên cạnh cô một lát thôi. "Cũng không có chuyện gì..." Tiêu Lạc vừa định nói "Nếu không có việc gì vậy trở về đi, ngủ ngon", chợt nghe Lương Diễm chậm rãi lên tiếng: "Nhưng em xác định phải ở cửa nói sao?" Tiêu Lạc nghĩ đến thân phận Lương Diễm, cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn là nhường sang một bên để anh đi vào: "Phòng có chút bừa bộn, anh đừng ghét bỏ nhé." Đây là lần đầu tiên Lương Diễm vào phòng Tiêu Lạc, tuy rằng chỉ là một gian phòng khách sạn bình thường, thậm chí đến cách bài trí và đồ đạc cũng giống như phòng của Lương Diễm và Hoa tỷ, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc. Tiêu Lạc để Lương Diễm vào xong liền trốn về phòng mặc thêm một chiếc áo khoác dệt kim. Lúc này mới cảm thấy ổn hơn một chút. Kì thật mùa đông lạnh, nói là quần áo ngủ cũng là quần áo dài ấm áp, căn bản không lộ ra cái gì, nhưng không biết tại sao, lúc đối mặt với Lương Diễm cô vẫn có chút cảm thấy không được tự nhiên. Lúc đi ra cô còn thuận tay rót cho Lương Diễm một ly nước ấm. Chính là chiếc cốc sứ mà cô đã mua khi đi siêu thị với Đỗ Vũ hai ngày trước. Bộ cốc này tổng cộng có hai chiếc, một đen một trắng, là một cặp cốc đôi. Trên chiếc cốc màu trắng vẽ một chú chó nhỏ bằng bút đen, chiếc màu đen còn lại vẽ một con mèo nhỏ bằng bút màu trắng. Ngoài ra không có thêm một họa tiết nào khác, nhìn qua sẽ có cảm giác đơn giản thanh lịch. Tóm lại Tiêu Lạc lúc ấy liếc mắt một cái liền nhìn trúng. Vừa rồi khi rót nước, cô nhìn chiếc cốc giấy dùng một lần và chiếc cốc sứ mới mua do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn chọn chiếc cốc sứ màu đen. Lúc này nhìn thấy hình ảnh Lương Diễm dùng ngón tay thon dài mảnh khảnh cầm chiếc cốc sứ màu đen, rũ mắt uống nước, Tiêu Lạc bỗng cảm thấy ánh mắt mình thật tốt. Mặc dù rất tò mò không biết tối nay Lương Diễm đến đây muốn nói cái gì, nhưng Tiêu Lạc cũng không mở miệng thúc giục anh, cứ như vậy ngồi ở sô pha ấm áp vừa nhìn anh uống nước, vừa lặng yên chờ Lương Diễm nói chuyện. Có đôi khi Tiêu Lạc thật sự cảm thấy bản thân đối với Lương Diễm đặc biệt rất dễ tính, tựa như... tựa như cô đối với anh là không có nguyên tắc gì cả. Rốt cục thì Lương Diễm cũng nói câu đầu tiên từ khi bước vào phòng: "Tôi nhớ rõ đêm qua em có nói em là người đặc biệt chậm nhiệt." Tiêu Lạc không biết vì sao đột nhiên anh lại nhắc tới đề tài này, sửng sốt một chút mới gật gật đầu nói: "Ừm." "Cho nên tối nay tôi tới đây, chủ yếu là muốn bồi dưỡng cảm tình với em." Tiêu Lạc: "..." *** *** "Ý của cậu là, idol nhà tớ đêm không ngủ được, chạy đến phòng cậu nói muốn bồi dưỡng tình cảm với cậu á?" Túc Tiểu Mễ ở đầu điện thoại bên kia nghe Tiêu Lạc kể chuyện xong, kích động tới mức suýt chút nữa thì bóp nát cái bút trong tay "Sau đó thì sao? Như nào nữa? Có hôn nhau không? Mẹ nó, không phải là trực tiếp ngủ luôn đấy chứ??" Tiêu Lạc: "....Không có xấu như cậu nghĩ đâu!" Túc Tiểu Mễ: "Thế hai người bồi dưỡng tình cảm kiểu gì?" Bồi dưỡng như thế nào á? Tiêu Lạc nắm lọ kem dưỡng trong tay, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó. Lương Diễm nói xong những lời này, lập tức buông chiếc cốc sứ màu đen trong tay xuống, sau đó hơi nghiêng người về phía Tiêu Lạc. Sau lưng Tiêu Lạc là ghế sô pha, cô không có chỗ nào để trốn, lại không dám nhắm mắt lại, vì thế đành phải trơ mắt nhìn khuôn mặt Lương Diễm giống như trong một bộ phim quay chậm phóng to dần trước mắt mình... Ngay khi Tiêu Lạc cảm thấy giây tiếp theo anh sẽ hôn mình, Lương Diễm lấy tay xoa xoa hai má cô, sau đó ghé sát vào bên tai Tiêu Lạc nửa đùa nửa thật: "Ngoan, gọi anh trai nghe chút xem nào." *** *** "Này? Lạc Lạc, cậu rốt cuộc có nghe tớ nói chuyện không thế? Hai người bồi dưỡng cảm tình như thế nào đấy?" Tiêu Lạc bị âm thanh của Túc Tiểu Mễ làm cho tỉnh táo lại, theo thói quen đưa tay lên xoa xoa vành tai đột nhiên nóng bừng, sau đó vội vội vàng vàng kết thúc cuộc gọi: "Tín hiệu ở đây không tốt lắm, trở về rồi nói sau đi.. Tớ cúp trước nhé." *** *** Bởi vì chuyện xảy ra tối nay, hôm sau vì tránh mặt Lương Diễm, Tiêu Lạc cố ý dậy thật sớm đi tới nhà ăn buffet trên lầu để giải quyết bữa sáng. Cô tưởng rằng sớm như vậy chắc chắc sẽ không thể nào gặp phải người quen, không ngờ Đỗ Vũ và Tiểu Xuyên đã ở đó rồi. Nhìn thấy cô, hai người lập tức nhiệt tình vẫy Tiêu Lạc tới ngồi chung với họ. Tiêu Lạc đành phải bưng chén đĩa ngồi cạnh hai người bọn họ, câu được câu không nghe hai người họ nói chuyện về hotsearch weibo hôm nay. Hình như là một lưu lượng tiểu sinh* nào đó rất nổi tiếng sáng nay đột nhiên công bố tin tức có bạn gái trên weibo, kết quả lập tức khiến cho weibo bị tê liệt. Quan trọng hơn là fan của lưu lượng tiểu sinh kia hầu hết đều là fan bạn gái cùng fan vợ, cho nên vừa công bố tin có bạn gái, rất nhiều người liền tuyên bố thoát fan... * Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu... Lưu lượng" chính là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao, ngoài ra thường dùng với các tên gọi khác như "Lưu lượng nghệ nhân, lưu lượng minh tinh"... Tương tự như vậy, những thứ này được áp dụng cho những nữ minh tinh thì được gọi là Lưu lượng tiểu hoa. (Nguồn: gg) Ban đầu Tiêu Lạc quả thật nghe xong cũng không để tâm cho lắm, nhưng nghe một lát không hiểu sao lại nghĩ tới Lương Diễm. Kỳ thật dựa vào hiểu biết không nhiều lắm của cô về giới giải trí, rất nhiều nghệ sĩ đối với chuyện tình cảm thì càng kín tiếng càng tốt, chỉ cần không bị phóng viên chụp được trong cùng một khung hình thì đều là có thể không công khai thì tuyệt đối sẽ không công khai, cho dù không cẩn thận bị phóng viên chụp được, cũng sẽ là có thể không thừa nhận thì căn bản sẽ không thừa nhận.... Không biết khi ấy Lương Diễm sẽ xử lí vấn đề này như thế nào, sẽ công khai hay cũng sẽ cố gắng giữ bí mật, nếu công khai thì liệu anh có sẽ gặp phải vấn đề như lưu lượng tiểu sinh này hay không, chẳng hạn như có mất một số lượng lớn fan hay gì đó không... Tiêu Lạc đang mải suy nghĩ thì chỗ trống bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống. Cô thậm chí không cần ngẩng đầu lên cũng có thể nhận ra người tới ai là qua hơi thở của đối phương. Quả nhiên trong lòng cô vừa nảy ra cái tên "Lương Diễm", thì nghe Đỗ Vũ cười thấp giọng hỏi: "Lương ca, anh xem hotsearch hôm nay chưa? Về việc nghệ sĩ công bố tin tình cảm bị mất số lượng lớn fan anh thấy như nào?" Lương Diễm nhướng mi liếc cậu ta một cái: "Thấy như nào là như nào? Cũng giống các cậu thấy trên điện thoại đấy thôi!" Đỗ Vũ cạn lời: ".... Ý của em là, anh đọc xong chẳng lẽ không có suy nghĩ gì khác à? Ví dụ như sợ công khai quan hệ chẳng hạn ấy?" Tiêu Lạc cúi đầu nhìn tựa như thật sự đang cố vặn nắp hộp bánh pudding, kì thật là đang dỏng tai nghe lén, cũng tò mò đáp án của anh. Lương Diễm thoải mái bình tĩnh lấy hộp pudding trong tay cô, nhẹ nhàng mở nắp hộp rồi đưa lại cho Tiêu Lạc, sau đó mới trả lời vấn đề của Đỗ Vũ: "Đương nhiên là không rồi, dù sao tôi cũng không đi theo con đường lưu lượng. Hơn nữa.." Lương Diễm nói tới đây đột nhiên cố ý tạm dừng một chút, mới lại tiếp tục nói: "Tôi cũng không định công bố tin hẹn hò!" Câu này khiến Tiểu Xuyên và Đỗ Vũ cùng sửng sốt, ngay cả Tiêu Lạc cũng sững sờ rõ rệt. Cho nên ý anh là muốn giấu chuyện yêu đương sau đó lén lút hẹn hò hay sao? Kết quả giây tiếp theo nghe được Lương Diễm gằn từng chữ: "Hẹn hò thì có gì hay ho mà công bố, đã công bố là phải trực tiếp thông báo kết hôn chứ!" - ----------------------- Editor có lời muốn nói: Đây là truyện đầu tiên mình tập tành edit nên còn nhiều sai sót, hi vọng mọi người giúp đỡ chỉ ra lỗi sai để mình sửa nhaa!! Cảm ơn bạn đã ghé thăm và đọc truyện, mọi người ghé qua hãy giúp mình để lại một vote nha <3 Have a nice day!!? Truyện được edit bởi Cá hồi nhỏ và đăng tải duy nhất tại wattpad midnightsouls33.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]