Phương Chấn Đông giống như đang nằm một giấc mộng,trong mộng anh hình như nghe được tiếng cô vợ nhỏ của anh không ngừng nói bêntai, cô còn nghẹn ngào không ngừng thao thao nức nở điều gì đó, anh muốn ngherõ ràng nhưng bên tai cứ mông lung ù ù……
Trong lòng anh chua xót đau đớn, cô vợ nhỏ của anhcó phải đang oán giận anh, cứ nói một câu “chờ anh” liền đi không thèm ngoáiđầu lại?
Vợ anh chắc chắn là rất uất ức nếu không sao có thểkhóc đến đau lòng người như vậy. Anh cố gắng mở mắt nhưng phát hiện mí mắt nhưnặng ngàn cân, cũng may dần dần anh cũng nghe được lời cô nói:
"Phương Chấn Đông, chúng ta có con, con của anhvà em, một sinh mệnh nhỏ, anh nhất định là rất vui đúng không? Đây không phảilà điều anh vẫn muốn sao? Như anh nói, nếu là bé trai thì theo anh làm lính,nếu là bé gái thì theo em làm họa sỹ…..”
Phương Chấn Đông dường như không có cách nàohình dung được tâm trạng mừng như điên của mình, thậm chí so với lần anh lậpđược chiến công đầu tiên cũng không kích động như thế này. Anh muốn sờ bụng vợanh và con anh nhưng anh hiện đã mất hết lực toàn thân, ngón tay trỏ chỉ hơirun run một chút, miệng cũng chỉ có thể khẽ run run.
Anh nóng lòng muốn nhìn vợ anh, muốn nhanh chóng ômhôn cô nhưng đáng tiếc lại không làm được.
Rồi bên tai là âm thanh của người bước tới bước luikhông còn thấy giọng vợ anh nữa, anh bỗng có cảm giác mệt quá. Mệt đến mức anhchỉ muốn ngủ ngon một giấc để có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299402/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.