HànDẫn Tố nơm nớp lo sợ mấy ngày hôm nay, nghĩlại đây là lần đầu tiên cô dám nói với Phương Chấn Đông bằng giọng đó. Chắc làdo qua di động nên năng lực uy hiếp của anh ta đã bị giảm xuống mất một levelnên cô mới to gan như vậy. Sau chuyện đó cô vốn tưởng người đàn ông bá đạo đósẽ gọi điện lại và trị cô, mà cô cũng đã sắp xếp tư tưởng để ứng phó nào ngờanh ta lặn mất tăm. Cô nhẹ thở phào một tiếng động thời có một nỗi thất vọngkhông tên thoáng qua. Mà thất vọng vì điều gì? Cô chưa bao giờ trải qua cảmgiác như vậy. 
Từtrường học ra cô đã nhìn thấy Đường Tử Mộ đang đứng đối diện, một tay đút trongtúi quần đứng tựa vào xe. Ánh mặt trời ngày đông chiếu xuống thân ảnh của anhkhiến cả người anh tỏa ra một vầng sáng, ưu nhã tuấn lãng đứng ở đó trông đẹpmắt vô cùng. 
Nhìnthấy cô, Đường Tử Mộ nở một nụ cười nhẹ, trong mắt Hàn Dẫn Tố thoáng qua mộttia kinh ngạc. Anh kín đáo quan sát cô, tiết trời ấm lại, bỏ đi chiếc áo bôngdày cộp, trên người cô chỉ khoác một chiếc váy len màu trắng bên ngoài kiểudáng rất đơn giản, bên hông thắt chiếc thắt lưng lớn, mặc dù đơn giản như vậynhưng mặc lên người cũng thấy có một cảm giác uyển chuyển mềm mại kín đáo. 
Nhưngtrong lòng anh cũng đầy phiền não, anh tự xem kỹ lại mình, cách bày tỏ của anhvô cùng hàm súc mà tiểu sư muội thì lại quá chậm hiểu. Anh tự thấy mình đã bàytỏ cực kỳ rõ ràng rồi mà cô cứ như không biết gì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299376/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.