Nơixa pháo hoa đốt sáng lên tận chân trời, Hàn Dẫn Tố đến bên cửa sổ nhìn ra xaxa. Cái thành phố này thật linh hoạt trong chớp mắt, từ yên lặng đến chớp mắtchỉ là trong một giây lát. 
Bùm,bùm, âm thanh mơ hồ truyền đến, trên không từng bông pháo hoa nở rộ như nhữngbông tuyết nhỏ, tản ra rồi từ trên không trung rơi xuống. Ngoài cửa sổ khẽ sánglên, trong nháy mắt vô cùng xinh đẹp và đầy phong tình. 
HànDẫn Tố không tự chủ nhớ tới ngày xưa, vào dịp năm mới mẹ sẽ mua đèn lồng đỏ lớnvề, trang trí trong nhà đầy không khí của Tết. Người trong một nhà quay quầnbên nhau cười nói vui vẻ, cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Nhớ tới bà ngoại làm cácmón rán, mẹ nấu các món hầm….. 
Tiếngchuông điện thoại lại vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô, chẳng biết từ lúc nàophương xa đã trở lại màu đen nguyên thủy của màn đêm, trầm trầm, thỉnh thoảngcó tia sáng nhỏ lóe lên rồi biết mất trong nháy mắt. 
HànDẫn Tố trở lại cầm điện thoại lên nhìn màn hình không khỏi nhăn mày. Dạo nàyTrịnh Vĩ không ít lần gọi điện cho cô mà cô thì không tiếp. Đối với loại đànông vô sỉ này thì cô đã hoàn toàn hiểu rõ. 
Đếnlúc này, cô mới biết cuộc hôn nhân của cô thật sự đã quá nóng vội, cô căn bảnkhông hiểu rõ hắn đã như thế. Trước kia cô cảm thấy Trịnh Vĩ mặc dù có nhiềukhuyết điểm nhưng ít nhất vẫn còn kiêu ngạo, nhưng bây giờ hắn ngay cả điểm nàycũng mất hết rồi. 
Hainăm vợ chồng cô đã quá hiểu bản chất hắn chỉ là một tên đàn ông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299367/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.