Bãotuyết năm mươi năm chưa từng gặp vào năm mới lại xảy ra, khi Phương Chấn Đôngmang theo binh sĩ đến nơi này mới biết là độ nghiêm trọng vượt quá sự tưởngtượng của anh. 
Giaothông bị cắt đứt, không thể trở về nơi đóng quân, một vài gương mặt lo lắng,điều này quả không còn xa lạ với anh. Lần trước đi cứu tế chống lũ cũng nhưvậy, tất cả người dân bị cô lập nhìn thấy bọn anh như nhìn thấy vị cứu tinh từtrên trời rơi xuống. Nhìn ánh mắt tuyệt vọng đột nhiên nhìn thấy hi vọng khiếnanh biết, trọng trách của mình nặng đến mức nào. 
Bộchỉ huy phía trên trực tiếp ra lệnh trước đêm giao thừa phải đem đường cao tốckhơi thông, mà trời thì tuyết không ngừng rơi, từng mảng từng mảng lớn. Chỉtrong nháy mắt đã dày lên mấy tầng, mà điều này cũng không đáng sợ bằng việcđài khí tượng dự đoán trong vài ngày tới tuyết còn rơi nhiều hơn nữa, sẽ cònmang đến muôn vàn khó khăn hơn. 
Bộchỉ huy ra tối hậu thư mà không suy tính đến mọi chuyện, bất chấp phải trướcgiao thừa làm cho giao thông được thông suốt. Lão Phùng cầm ống nghe ở tronglều dựng tạm, nói không ngừng: 
"Điềunày căn bản là không thể thực hiện, tuyết vẫn còn rơi mà nhiệt độ lại thấp. Khirơi xuống đất sẽ lập tức kết thành băng…..” 
Bộchỉ huy bên kia là Trương Phó Tư Lệnh, Trương phó Tư Lệnh không hai lời rốnglên: 
"PhươngChấn Đông đâu rồi, bảo anh ta nghe điện.” 
LãoPhùng rất là bất đắc dĩ mới đưa điện thoại cho Phương Chấn Đông, nhỏ giọng nói: 
"TrươngPhó Tư Lệnh là người rất nóng tính.” 
PhươngChấn Đông nhận điện thoại: 
"Thủtrưởng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299366/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.