"TốTố, Tố Tố. . . . . . Rời giường, đã trễ lắm rồi, rời giường. . . . . ." 
Giọngnói dịu dàng của mẹ vang bên tai rất rõ ràng, lúc Hàn Dẫn Tố lên lớp bảy thườngthì buổi tối sẽ ngủ trễ, sáng sớm luôn không dậy nổi. Mẹ vẫn luôn gọi cô nhưvậy, lúc đó cô cảm thấy mẹ thật là đáng ghét, nhưng sau này cô mới biết, đượcnghe cái giọng gọi dậy đó là một chuyện hạnh phúc biết nhường nào. 
HànDẫn Tố mở mắt ra, giọng nói của mẹ cũng biến mất, chỉ còn lại một phòng tĩnhlặng, ánh trăng ngoài cửa sổ nhàn nhàt xuyên qua rèm cửa sổ lọt vào trong nhàcó chút trong trẻo mà sáng đến lạnh lùng. 
Ánhmắt Hàn Dẫn Tố chợt trợn tròn, chiếc giường cô nằm gần cửa sổ, rèm cửa làm bằngchất liệu mỏng, cô không thích dày cộm nặng nề mà luôn luôn thích ánh sáng cóthể xuyên qua, vì vậy lúc này có thể rõ ràng thấy thân ảnh đang đung đưa ngoàicửa sổ. 
HànDẫn Tố chợt nhớ lại tin tức tối qua cùng Phương Chấn Đông xem, cô dường nhưngay lập tức ngồi bật dậy, hô to: 
"Aiđó?" 
Cáithân ảnh kia rõ ràng dừng lại rồi nhanh chóng biến mất, Hàn Dẫn Tố xuống giườngkéo rèm cửa sổ ra, may mắn mình nghe lời Phương Chấn Đông khóa cửa sổ lại, bìnhthường cô không khóa vì cảm thấy hàng rào chắn phía trước cũng đủ an toàn rồi.Thế nhưng không nhịn được sững sờ, nhìn rào chắn vô cùng chắc chắn đã bị kéo rathành một lỗ to, nếu như người không quá béo có thể chui vào được. 
HànDẫn Tố cúi đầu nhìn xuống dưới còn có thể thấy thân ảnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299363/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.