VươngĐại Bưu cùng hai cậu lính cấp dưới vốn đang định sẽ ứng chiến lâu dài nào ngờ,chưa kịp nghĩ nhiều thì chỉ trong chốc lát, Đoàn Trưởng cuả bọn họ đi xuốngcùng môt cô gái trẻ tuổi. 
Cặpmắt Vương Đại Bưu vốn đã rất lớn lại càng thêm trợn tròn như hai quả chuôngđồng, mắt không hề chớp cứ nhìn chằm chằm vào phía sau vào cô gái đang đi phíasau Đoàn Trường, bước chân rõ ràng có chút lề mề. 
Mặcchiếc áo bông thật dày, dường như là bao hết toàn thân, chỉ để lộ ra khuôn mặtnhỏ nhắn xinh xắn. Ba chàng lính nhìn đến ngu ngơ rồi không hẹn nhau mà ngừngthở. 
Nhìntheo hai người kia một trước một sau leo lên xe rời khỏi khu nhà mới thở phàonhẹ nhõn. Lý Chính Bảo còn nói nhỏ: 
"Đạiđội trưởng, anh nói xem cô gái kia có phải là cháu gái của thủ trưởng chúng ta?Tôi thấy giống như là một cô bé vậy.” 
Thậtra trong lòng Vương Đại Bưu cũng nghĩ như vậy, nhìn tiểu nha đầu kia thật nonnớt, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, ánh mắt vụt sáng, so với những cô văn công màbọn anh thấy thậm chí còn vừa mắt hơn. Lấy ánh mắt trinh sát của Vương Đại Bưuphán đoán, tuổi nha đầu kia chắc mới hai mươi. 
Khôngphải anh muốn hạ thấp gì thủ trưởng của anh cả, nhưng dù thế nào cũng hơn bamươi rồi, cùng con gái nhà người ta mới hai mươi có chút trâu già gặm cỏ non.Hơn nữa ánh mắt cô gái kia có vẻ giận mà không dám nói gì, không có chút tìnhyêu nào bên trong, đoán chừng bị thủ trưởng nhà anh cố tình làm khó rồi. 
Trongđầu Vương Đại Bưu không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299361/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.