Đứacon là mong ước hai năm của cô, vô số lần cô từng nghĩ tới đứa trẻ đó giống ai,khi con mở miệng bé nhỏ gọi ngọng nghịu tiếng mẹ cũng đủ khiến cô hạnh phúc, làmsao cô có thể dạy nó nên người, làm sao cô có thể để nó vui vẻ vô ưu vô lo lớnlên…. 
Cólúc nói với Mộ Phong những điều đó cũng sẽ bị xem thường, nói cô bị tẩu hỏanhập ma. Cho nên có thể tưởng tượng lúc cô quyết định bỏ đứa bé trong bụng cóthể khổ sở đến mức nào, đau như muốn hủy diệt cả trời đất, cô muốn điên lên. 
Nằm ởtrên bàn phẫu thuật, cô khóc đến không còn biết đất trời ra gì, khiến cho bácsĩ hỏi cô nhiều lần đã xác định muốn phá thai? Cô gật đầu nhưng nước mắt khôngngừng rơi xuống, thấm ướt khóe mắt, rơi vào khăn trải giường màu trắng. Cáiloại đau đớn ấy như khoét vào tim, thấu vào xương. Không phải đau da thịt mà làxương thịt chia lìa. 
Côcảm thấy vô cùng có lỗi, không thể bảo vệ được con mình, nhưng đứa bé cô khôngthể nhận được, cô không muốn cùng cái kẻ xấu xa kia có bất kỳ dính dáng nào. 
Trongxương tủy của cô là quyết tuyệt, cho đến tận khi kí đơn ly hôn cô cũng khôngthèm nói cho Trịnh Vĩ biết họ từng có một đứa trẻ. 
TrịnhVĩ liền cực kỳ tức giận uy hiếp cô: 
"Nếunhư ly hôn, một phân tiền cô cũng không có, căn nhà cũng là tên của Trịnh Vĩ,cô muốn cũng đừng mơ.” 
Chođến giờ khắc kia, Hàn Dẫn Tố mới biết được người đàn ông cô đã gả hai năm kialà loại người gì. Cô một lòng một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hon-nhan-tan-vo/1299354/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.