Chương trước
Chương sau
Ngu Đào cắm hoa cầm tay vào bình thủy tinh, bên trong chứa nước, chắc có thể nuôi được mấy ngày.
Địch Lâm Thâm ôm lấy cậu từ sau, cười nói: “Hôm nay xem như không đi toi công.”
Ngu Đào cười nói: “Dù không có hoa cầm tay thì cũng không coi như là đi toi công. Chị cậu kết hôn, chúc phúc là phải.”
Địch Lâm Thâm chợt nghĩ hôm nay Địch Mỹ Giai nói cô và anh rể đều đang làm chuyện mình thích.
Liền hỏi: “Đào Đào, sau này cậu muốn làm gì?”
“Còn chưa nghĩ ra.” Ngu Đào suy nghĩ chút, không có ý kiến.
“Vậy thì chuyên ngành gì? Lên đại học muốn học ngành gì?”
“Tớ muốn học tâm lý học.” Ngu Đào cười nói.
Tâm lý học là ngành học khá đứng đầu trong những năm gần đây, cạnh tranh khá kịch liệt, nhất là trường nhận cả tự nhiên và xã hội.
Nhưng lấy thành tích của Ngu Đào, thi ngành này là không thành vấn đề.
“Sau này muốn làm bác sĩ tâm lý?” Địch Lâm Thâm hỏi.
“Không nghĩ xa đến thế, chỉ là thấy rất thú vị. Nếu có thể giúp người khác thì tốt hơn.” Cậu biết trước đây mình thuộc về người có vấn đề tâm lý, nhưng cậu chưa từng đi khám bác sĩ tâm lý. Cậu rất may mắn, gặp Địch Lâm Thâm, tất cả vấn đề tâm lý như dần dần tốt hơn. Nhưng người không gặp được “Địch Lâm Thâm” thì sao?
Vì thế cậu muốn giúp càng nhiều người có cùng vấn đề tâm lý như cậu hơn, để mình trở thành “Địch Lâm Thâm”.
“Rất tốt.” Địch Lâm Thâm cười nói.
Chờ hắn kiếm tiền, liền chuẩn bị một phòng khám bệnh cho Ngu Đào. Dù Ngu Đào không kiếm tiền cũng không sao, chỉ cần vui vẻ là được. Dù sao có thể làm chuyện mình thích, là rất khó.
Ngu Đào cũng không hỏi ngược lại Địch Lâm Thâm muốn học ngành gì.
Bởi vì lấy thành tích hiện tại của Địch Lâm Thâm, vẫn chưa đủ để thi cùng một trường đại học với cậu. Mà cho dù vào ĐHQG, có thể cũng sẽ nằm ở trạng thái bị điều chỉnh chuyên ngành.
Cậu không muốn cho Địch Lâm Thâm áp lực quá lớn, dù sao sau này cậu có thể kiếm nhiều tiền hơn, Địch Lâm Thâm chỉ cần học hết học nghiệp là được.
Hôm nay tan học, Ngu Đào và Ninh Phi đi mua trà sữa ở gần trường.
Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt đi phòng tự học trước.
Ở chung lâu với Ninh Phi, Địch Lâm Thâm phát hiện Ninh Phi thật sự là một người rất tốt.
Ninh Phi rất biết chăm sóc người khác, cũng biết suy nghĩ cho người khác. Người khác thích gì, cậu ấy đều có thể nhớ kỹ. Mỗi cuối tuần, mẹ cậu sẽ đến trường thăm cậu, cậu đều bảo mẹ mang theo chút đồ Ngu Đào thích ăn, mẹ cậu biết Ninh Phi quen bạn mới, cũng rất vui, mỗi lần sang đây đều có thể tán gẫu với Ngu Đào hồi lâu.
Mang theo trà sữa cho Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt, hai người chầm chậm đi về.
Lúc gần đến cổng trường, có ba người cản lại đường đi của họ.
Ngu Đào ngẩng đầu nhìn, lại là Trần Vũ Tranh. Hai nam sinh khác Ngu Đào không biết, có vẻ lớn tuổi hơn họ một ít.
Trần Vũ Tranh cười lạnh nói: “Tao đợi mày ở đây mấy ngày rồi đó.”
Ngu Đào nhếch khóe miệng, đây là muốn đánh nhau? Được, cơn tức của cậu với Trần Vũ Tranh còn chưa trút đâu đấy!
“Mấy người muốn làm gì?!” Ninh Phi cau mày, che trước người Ngu Đào.
“Mày nói là làm gì? Ăn nhập gì tới mày? Cút! Không thì ngay cả mày cũng đánh đó.” Trần Vũ Tranh mặt mày hung ác nói.
Ngu Đào kéo Ninh Phi ra sau, cầm trà sữa trong tay đưa cho cậu ấy.
Bẻ bẻ ngón tay, “Dong dài cái gì? Muốn đánh thì lên.”
“Đập nó!” Trần Vũ Tranh nói với hai kẻ bên cạnh.
Ngu Đào không ra tay trước, nhưng sau khi trúng một cú của đối phương, mới bùng lên đánh người.
Đánh nhau thì đánh nhau, tự vệ lúc nào, cậu vẫn biết rõ.
Ninh Phi không phải người biết đánh đấm, lập tức gọi điện cho Địch Lâm Thâm.
Sau đó vứt trà sữa đi cùng Ngu Đào đi đánh người.
Cậu thật sự không ngờ Ngu Đào lại biết đánh nhau như vậy, chỉ nghe hai người đó hét lên khó chịu, Ngu Đào cứ như chẳng có việc gì cả.
Lúc Địch Lâm Thâm và Hướng Tân Kiệt chạy tới, Ngu Đào đang đánh Trần Vũ Tranh, hơn nữa còn là đánh trong lúc thả chết.
Trần Vũ Tranh không ngờ Ngu Đào lại biết đánh nhau đến thế, chỉ nghĩ mình tính sai. Ban đầu là muốn báo thù cho Đới Diệc Bắc, kết quả trái lại bị đánh.
Địch Lâm Thâm vội kéo Ngu Đào lên, còn mượn cơ hội hung hăng đá Trần Vũ Tranh một cước.
“Cậu không sao chứ?”
Ngu Đào lắc đầu một cái, cậu đánh mệt rồi, nhưng thấy dáng vẻ chật vật ấy của Trần Vũ Tranh, vẫn rất sảng khoái.
Địch Lâm Thâm kiểm tra một chút, phát hiện trên mặt Ngu Đào không bị thương, có thể là đánh vào người, nói yên tâm thì không quá yên tâm, nói lo lắng thì có thể an ủi một ít.
“Báo cảnh sát.” Địch Lâm Thâm nói với Ninh Phi.
“Không được, không thể báo cảnh sát!” Trần Vũ Tranh nằm trên mặt đất bưng bụng nói.
Ngu Đào đánh hai người đó xong, cậu ta thấy tình huống không đúng, vốn muốn chạy. Nhưng chưa chạy, đã bị Ngu Đào tóm lấy đập một trận. Cậu ta chửi mẹ nó ở trong bụng, hai người đó là cậu ta dùng tiền tìm, thế mà không dùng được. Nhưng may mà hai người đó đã chia sẻ hơi sức của Ngu Đào, Ngu Đào mới không đánh cậu ta chết.
Hơn nữa chuyện này là chính cậu ta muốn làm, Đới Diệc Bắc đã bảo cậu ta không được đụng vào Ngu Đào. Cậu ta biết mình không đánh lại Địch Lâm Thâm, nên chỉ có thể tìm Ngu Đào.
Nếu để Đới Diệc Bắc biết, chắc chắn sẽ nổi giận với cậu ta. Mà việc làm ăn của nhà cậu ta còn nhờ nhà Đới Diệc Bắc quan tâm đấy, ngàn vạn lần không thể xích mích.
Địch Lâm Thâm thấy cậu ta như vậy, không thể không báo cảnh sát.
Không qua một lát, cảnh sát đến. Dẫn hết họ vào cục cảnh sát, còn kinh động chủ nhiệm Thường và thấy Khuất.
Gần đó có camera, hơn nữa hai kẻ Trần Vũ Tranh cũng bực tức, không ngờ mình đi đánh người, kết quả lại bị đánh, đều tại người thuê không nói rõ, nếu nói đối phương biết đánh nhau từ sớm, họ đã không nhận cái đơn này. Vì thế trong cơn giận liền bê ra hết mọi chuyện như thật.
Mà trên camera thật sự là họ đánh Ngu Đào trước, Ngu Đào xuất phát từ tự vệ mới đánh người, hơn nữa đều bị thương ngoài da, ngay cả tiền thuốc men cũng không cần bồi thường.
Ra cục cảnh sát, Ngu Đào chậc chậc hai tiếng trong lòng, nghĩ những người này không biết động não gì hết, tùy tiện chỗ nào cũng có thể đánh nhau à?
Ban đầu cậu nghĩ đầu óc của Trác Hứa Châu và Viên Tâm Nhụy đã đủ ngắn rồi, không ngờ vẫn còn kẻ vội vã theo gót họ.
Bởi vì Trần Vũ Tranh không phải học sinh trường, bên Bác Minh ngoại trừ xác nhận Ngu Đào không sao, cũng không làm được gì.
Về phần xử lý Trần Vũ Tranh, liền nhìn xem trung học Thất Thập Nhị. Dù sao Ngu Đào không có chuyện gì, nằm trên mặt đất là đối phương.
Địch Lâm Thâm không yên lòng, muốn dẫn Ngu Đào đi kiểm tra.
Ngu Đào không từ chối, dù sao tiền là Trần Vũ Tranh ra.
Kiểm tra tổng quát xong, không có gì hết, mấy chỗ bầm tím trên người nghỉ ngơi mấy ngày là sẽ lành.
“Thật sự không sao ư?” Địch Lâm Thâm vẫn không yên lòng.
“Thật sự không sao.” Ngu Đào cười cười, chủ động nắm tay hắn.
“Sau này không dám thả cậu đi một mình nữa.” Địch Lâm Thâm nói.
“Chỉ do bất ngờ thôi.” Ngu Đào nói.
Địch Lâm Thâm thở dài, nắm chặt tay Ngu Đào, “Là tớ không tốt, không đề phòng.”
“Không liên quan gì tới cậu. Ai biết cậu ta sẽ làm thế đâu.” Nguyên nhân cảnh sát sẽ hỏi, cậu tạm thời chưa biết, cũng không có hứng thú biết. Dù sao cậu đánh Trần Vũ Tranh, ác khí nhiều năm qua tản đi, còn không cần gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào nữa, thật sự không thể thoải mái hơn!
Địch Lâm Thâm xoa xoa tóc cậu, vẫn đau lòng.
Nói cho cùng, là mình quá yếu, mới khiến Ngu Đào lần lượt bị bắt nạt. Hắn nhất định phải lớn lên nhanh hơn, mới có thể bảo vệ tốt được Ngu Đào.
Chuyện này nháy mắt đã qua một tuần.
Cuối tuần, Địch Lâm Chiêu gọi Địch Lâm Thâm và Ngu Đào ra ăn cơm.
Trong phòng, ba người ngồi quanh bàn.
Địch Lâm Chiêu quan tâm tình hình học tập gần đây của hai người, tổng thể cảm giác cũng không tệ lắm.
“Vu Tư đâu?” Địch Lâm Thâm hỏi.
Hôm nay là chủ nhật, Địch Vu Tư không có lớp tiếng Anh, cũng không có thân thích phải thăm, theo lý phải dẫn nó đến đây chung.
Địch Lâm Chiêu cười, “Sao? Không phải lúc trước em không muốn nhìn nó lắm à?”
Địch Lâm Thâm cũng không xấu hổ, “Bây giờ muốn nhìn hơn, được chưa?”
Nghĩ đến đây, Địch Lâm Thâm hỏi: “Anh, khi đó anh rất tốt với em, sao lại thờ ơ với Vu Tư thế?”
Địch Lâm Chiêu gắp một miếng sườn cho hắn, “Lương tâm em đâu rồi? Anh là vì ai?”
“A?” Địch Lâm Thâm không hiểu.
“Với em khi đó, nếu anh tốt với Vu Tư một chút, không phải em sẽ nghĩ anh chung phe với dì Du và Vu Tư à? Lúc đấy lại càng không để ý tới anh hơn.” Giọng Địch Lâm Chiêu mang theo chút cưng chiều dành cho em trai.
“Là… Là vậy ư…” Địch Lâm Thâm hơi xấu hổ, “Cái đó, bây giờ em không phải không như thế nữa à?”
Chính như anh hắn nói, nếu lúc trước anh hắn thật sự thân thiết với Địch Vu Tư, hắn sẽ tức giận.
Địch Lâm Chiêu cười khẽ, “Nó đi mua quần với dì Du rồi, gần đây vóc dáng cao hơn, quần mặc lúc trước ngắn rồi.”
“À.” Này thì hết cách.
Địch Lâm Chiêu bắt chuyện với Ngu Đào, “Ăn chút đi, em vất vả hơn Lâm Thâm nhiều.”
“Dạ.” Ngu Đào cười đáp, ăn món mình thích.
Đang ăn, Địch Lâm Chiêu nhận điện thoại của cha, nói buổi tối có tiệc rượu, hỏi anh có đi không.
Sáng mai Địch Lâm Chiêu có cuộc họp, nên không định đi.
Địch Sĩ Nghĩa không có ý kiến, bảo Địch Lâm Chiêu mua chút thức ăn cho Ngu Đào và Địch Lâm Thâm đem về trường.
Chập tối, Địch Sĩ Nghĩa một mình đi tiệc rượu.
Người tổ chức tiệc rượu là một nhà xí nghiệp làm gỗ thiệt. Vì quảng cáo gỗ thiệt nên tìm nghệ sĩ Hoàn Nghệ, vì thế khá quen với Địch Sĩ Nghĩa. Cộng thêm lần này người ở các ngành nghề đều có, còn có nghệ sĩ nhà mình, vì thế Địch Sĩ Nghĩa liền đi.
Trong bữa tiệc, Địch Sĩ Nghĩa trò chuyện rất vui vẻ với những người muốn hợp tác với ông. Ông chủ làm gỗ thiệt ấy cũng vì ông mà dẫn không ít người vào.
Khó lắm mới có lúc rảnh đi ăn chút gì đó, Địch Sĩ Nghĩa mới xiên một miếng thịt xông khói, một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ gọn gàng đi tới.
“Ngài là ngài Địch đúng không? Cha Địch Lâm Thâm?” Người phụ nữ đó hỏi.
Địch Sĩ Nghĩa theo lễ phép, bỏ thịt xông khói xuống, gật đầu.
Ông không có ấn tượng với người phụ nữ này, cũng chưa từng có ai giới thiệu với ông, nên ông cũng không biết xưng hô thế nào. Nhưng đối phương nhắc tới Địch Lâm Thâm, khiến ông khó tránh khỏi nghĩ, Địch Lâm Thâm có phải đánh con của vị nữ sĩ này không đây.
Chẳng qua chưa đợi ông hỏi, đối phương đã mở miệng trước, “Là như này, tôi muốn nói cho ngài một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Ngu Đào, cậu ta là đồng tính, giờ đang dụ dỗ con trai ông.” Người phụ nữ mỉm cười nói: “Lúc trước nó từng dụ dỗ con trai tôi, bị tôi dạy dỗ một trận.”
Người phụ nữ này không phải ai khác, là mẹ của Đới Diệc Bắc.
Chuyện Đới Diệc Bắc bị Địch Lâm Thâm đánh bà ta đã biết, cũng biết chuyện Trần Vũ Tranh đi đánh Ngu Đào, bị Ngu Đào đánh ngược lại, bây giờ Trần Vũ Tranh vẫn đang chờ xử phạt đấy. Cũng nhờ việc này cho bà biết được Đới Diệc Bắc lại bắt đầu liên hệ với Ngu Đào.
Địch Sĩ Nghĩa nhíu mày, “Con trai bà và Ngu Đào là bạn học?”
Chuyện này dù là thật hay giả, ông cũng phải biết đối phương và Ngu Đào có quan hệ gì trước, mới có thể xác định có thể tin hay không.
“Bạn học cấp hai.” Bà Đới nói: “Nó dụ dỗ con trai tôi, bị cả trường cô lập. Không ngờ lên cấp ba vẫn chết không thay đổi.”
Lời nói của bà Đới khiến Địch Sĩ Nghĩa nghe rất khó chịu, phụ nữ có xinh đẹp đi hơn nữa, nói ra những lời này, cũng sẽ làm người ta cảm thấy vô cùng xấu xí. Huống chi đồng tính luyến ái cần phải bị cô lập à?
Bà ta nổi giận một trận ở nhà, nhưng vẫn không nỡ trách con trai mình, vì thế đẩy hết trách nhiệm lên người Ngu Đào. Cũng từ Trần Vũ Tranh biết được Ngu Đào giờ đang hẹn hò với Địch Lâm Thâm, nên điều tra xem bối cảnh của nhà họ Địch, phát hiện không phải nhà họ Đới có thể đối phó được.
Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải tự mình ra mặt. Tìm cơ hội tâm sự với cha Địch Lâm Thâm, chắc chắn đối phương sẽ không dễ tha cho Ngu Đào.
“Hãy nghĩ lại cho con trai ngài, để nó cách xa Ngu Đào tí đi.” Bà Đới nói.
Địch Sĩ Nghĩa cau mày sâu hơn, hỏi: “Chuyện của con tôi và Ngu Đào, liên quan gì đến bà? Thế nào cũng không đến phiên bà nói cho tôi biết đi?”
Ban đầu bà Đới đoán Địch Sĩ Nghĩa sẽ tức giận lập tức về nhà dạy lại Địch Lâm Thâm, bảo nó chia tay với Ngu Đào.
Nhưng không ngờ, điểm chính của Địch Sĩ Nghĩa lại không nằm trên gợi ý của bà ta.
“Tôi cũng là tốt bụng, không muốn con ngài bị Ngu Đào gieo vạ thôi.” Bà Đới nói.
“Con trai tôi là người, con người có tư tưởng, nói bị gieo vạ là bị gieo vạ à?” Địch Sĩ Nghĩa lạnh mặt.
Ấn tượng của ông với Ngu Đào không tệ, cũng thấy Ngu Đào là đứa trẻ tốt. Có đồng tính hay không, cũng không thể để một người ngoài chẳng hề có ý tốt nói một nói hai ở đây.
“Ông sao lại không nói lý thế chứ?” Bà Đới rất không vui, cho rằng Địch Sĩ Nghĩa không biết nhận lòng tốt của người ta.
“Đạo lý là cái lưỡi của bà không có tư cách nhai đi nhai lại con trai tôi và bạn tốt của nó ở đây.”
“Ông không biết ơn thì thôi, sao lại thành tôi khua môi múa mép?”
“Không phải hả? Bà nói Ngu Đào từng dụ dỗ con trai bà, sao bà biết không phải con trai bà dụ dỗ Ngu Đào?” Địch Sĩ Nghĩa càng nói càng giận, “Tôi không biết bà là ai, cũng không có hứng thú biết. Chuyện nhà chúng tôi, nhà chúng tôi sẽ tự xử lý, không cần người ngoài xen vào, càng không cần người ngoài nói thị phi ở đây.”
“Được, ông không nghe thì thôi. Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở ông.” Bà Đới nghĩ Địch Sĩ Nghĩa bị bệnh, hầm hừ bỏ đi.
Địch Sĩ Nghĩa cũng không ở lâu, nói một tiếng với bạn, liền rời đi trước —— ông phải về nhà bàn với Du Mỹ Hề, lỡ như là thật, thì phải làm sao cho phải đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.