Buổi tối nói chân tướng cho Thời Lang, Cảnh Dật có mơ một giấc mơ. Trong mơ, nguyên Cảnh Dật dùng ánh mắt ai oán nhìn cậu cả đêm.
Sáng dậy muộn, Cảnh Dật ngồi trên giường ấn nhẹ huyệt Thái Dương.
Cậu rất ít khi nằm mơ.
Chẳng lẽ nguyên Cảnh Dật không hài lòng với cách giải quyết của cậu?
Cảnh Dật rửa mặt xong, nghiêm túc đi tới đả tọa trước bài vị, tụng kinh siêu độ cho ai đó.
Tụng xong chín biến, vừa mở mắt, ngoài cửa truyền đến tiếng quát tháo.
Mở cửa ra, đồng nghiệp trong đoàn phim và nhân vật công tác đứng ngoài đang chuẩn bị lấy chìa khóa dự phòng mở cửa.
Cảnh Dật ngây thơ hỏi: "Các vị thí chủ, làm sao vậy?"
Hốc mắt Tiết An hồng hồng: "Tiểu Dật, cậu dọa anh sợ muốn chết, gọi điện thoại thì không nghe, gõ cửa cũng không phản ứng, rốt cuộc cậu đang làm gì?"
"Xin lỗi." Cảnh Dật ngượng ngùng, "Bần tăng tụng kinh quá chuyên chú, thực sự không nghe được."
Mấy người trong đoàn từng thấy Cảnh Dật niệm kinh, lực chuyên chú thật sự rất mạnh. Bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Cảnh Dật dậy sớm chuẩn bị cho cảnh ngày hôm nay.
Mọi người hỏi quan tâm thêm vài câu, kết quả là tới phim trường muộn.
Lục Ngự Chi và trợ lý của anh đã chờ ở phòng hóa trang.
"Hôm nay mọi người sao vậy?" Trợ lý kỳ quái hỏi, "Toàn bộ đoàn phim đều đến muộn."
"Xin lỗi, bắt mọi người chờ lâu rồi, là bần tăng sai." Cảnh Dật xin lỗi, trực tiếp kể lại đầu đuôi câu chuyện lần nữa.
Lục Ngự Chi vừa nghe Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoan-tuc-toi-tro-thanh-dinh-luu-gioi-giai-tri/1010801/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.