Sáng hôm sau.
Thân nhiệt người nam nhân vẫn nóng rực, cũng có lẽ là do tiết hạ oi nồng. Triệu Tư Tư cảm giác toàn thân như bị hơi nóng bao vây, tựa cá bị quăng lên bờ — khát nước, ngột ngạt, sắp không thở nổi.
Đến gần giữa trưa, Cố Kính Diêu mới chịu rời đi.
Trước khi đi, hắn còn kéo nàng lại, hôn đến tận cùng, dường như muốn khắc dấu của mình lên môi nàng.
Ngón tay hắn khẽ vuốt những sợi tóc ướt đẫm dính trên trán nàng. Mái tóc đen óng giờ ướt sũng mồ hôi, trông như một mỹ nhân vừa được vớt lên từ hồ nước, gợi cảm mà yếu ớt.
“Thôi, lần này không so đo với nàng. Nhưng về sau — vai của bất cứ nam nhân nào, đều không được dựa, hiểu không?”
Triệu Tư Tư khẽ thở, hơi yếu ớt mà đáp:
“Rõ ràng hoàng thượng vẫn đang so đo đấy thôi… vừa về đã so đo từng chút một.”
Đúng là lỗi từ nàng khơi ra, khiến hắn tức giận, khiến hắn ghen. Cố Kính Diêu giận vì nàng từng dựa vào người khác, giận vì nàng ăn nói chẳng chút nể nang, giận vì nàng bỏ trốn hết lần này đến lần khác — hắn giận nàng, giận cả chính mình.
Nhưng dù giận thế nào, chỉ cần thấy nàng yếu ớt, thấy nàng hơi rưng rưng mắt — mọi cơn giận của hắn đều hóa thành nhẫn nhịn.
Cố Kính Diêu nghĩ, nếu nàng chịu ngoan ngoãn nói một câu “thần nữ sai rồi”, e là hắn thật sự chẳng còn lòng mà trách.
Hắn lặng lẽ nhìn nàng, giọng khàn khẽ, như hơi thở len trong cổ họng:
“Nàng yêu hắn, hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915351/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.