“Đừng sợ, là trẫm…”
Thanh âm trầm thấp ấy như chạm vào dây thần kinh mong manh nhất của nàng. Triệu Tư Tư lập tức mở mắt, chỉ thấy trước mặt là lớp gấm đen thêu kim tuyến quen thuộc, mà bản thân lại bị giam trọn trong vòng tay rộng lớn ấy.
Ngẩng đầu, tim nàng khẽ run, thân thể cũng theo đó mất thăng bằng. Vội vàng đẩy hắn ra, tiếng vải lụa ma sát khẽ vang lên trong đêm yên tĩnh.
Phản ứng của nàng, Cố Kính Diêu đều thu hết vào mắt — tựa như có một miếng sắt nung đỏ, vừa rơi xuống da thịt liền để lại dấu vết bỏng rát.
Là… chán ghét sao? “Chỉ mấy tháng không gặp, mà đã xem trẫm là vật ô uế rồi ư?”
Cố Kính Diêu cúi thấp người, ngón tay thon dài trong tay áo rộng nâng cằm nàng lên, ánh mắt như lưỡi dao lướt qua da thịt.
Triệu Tư Tư không dám nhìn thẳng hắn, hàng mi rũ xuống, đôi môi đỏ run khẽ:
“Hoàng thượng trở về đột ngột, thần nữ chỉ là… có phần kinh ngạc.”
Hắn khẽ cười, giọng nhàn nhạt:
“Ồ? Vậy sao?”
Nàng toan đứng dậy, nhưng lại chạm ngay ánh nhìn đỏ như tẩm lửa của hắn. Uy áp nặng nề tựa xiềng xích vô hình, khóa chặt toàn thân nàng, khiến nàng chẳng thể nhúc nhích.
Tâm rối như tơ, nỗi sợ hãi ban đầu khiến nàng chỉ biết an phận ngồi im, đôi tay đặt trên đùi siết lại rồi buông ra, không biết nên nói gì.
Bóng hắn đổ dài, dáng ngồi trầm tĩnh mà nghiêm cẩn, tựa như có thể che khuất toàn bộ ánh sáng trong gian phòng.
Khí tức trên người hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915350/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.