Cái đầu nhỏ của Triệu Tư Tư ló ra khỏi chăn gấm:
“Ta sao lại sợ bóng tối.”
“Trẫm thấy nàng sợ.”
“……”
Thực ra, nàng không hề sợ bóng tối.
Chưa kịp phản ứng, cửa đã mở, vài tỳ nữ bưng theo một chồng tấu chương, cùng bút, mực, nghiên và giấy lưu ly bước vào.
Mọi thứ được sắp đặt ngay ngắn, tỉ mỉ đến từng động tác. Hương trầm gỗ đàn hương nhẹ nhàng lan tỏa, hương khói quấn quanh rồi dần tan. Khi tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, tỳ nữ đồng loạt lui xuống.
Cố Kính Diêu ngồi xuống bên bàn, ngón tay dài mở tấu chương, tay còn lại nâng chén trà, dáng ngồi ung dung, cử chỉ đoan chính, toát ra vẻ tôn quý siêu phàm.
Triệu Tư Tư: “……”
Quả thật yên tĩnh — yên tĩnh đến mức nàng trở mình mấy lần, cái đầu nhỏ cứ thò ra, rồi lại thụt vào, ánh mắt len lén hướng về phía bàn đọc.
Qua làn hương mỏng mảnh, chỉ còn mùi đàn hương sạch sẽ, khiến tâm trí người ta nhẹ bẫng.
Cố Kính Diêu cúi đầu, chuyên chú như thể mọi thứ xung quanh đều không tồn tại. Khi hắn xử lý chính vụ, toàn thân đều toát ra khí chất trầm ổn, lạnh nhạt mà uy nghi — khiến người ta nhớ đến câu:
“Cầm bút, trong tay nắm thiên hạ.”
Đó quả thật là hắn.
Triệu Tư Tư nhìn đến ngẩn người. Cố Kính Diêu đưa chén trà lên môi nhưng chưa uống, chỉ khẽ liếc qua, ánh mắt trầm mà thấu.
Ánh nhìn giao nhau trong thoáng chốc, Triệu Tư Tư vội chui vào chăn, trùm kín đầu.
Chẳng mấy chốc, nàng chìm vào giấc ngủ.
…
Những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915346/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.