Trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, ánh sáng yếu ớt nhưng lại soi rõ từng đường nét.
Da Triệu Tư Tư trắng mịn như ngọc, vết thương từ bắp chân uốn lượn mà xuống, chẳng làm mất đi vẻ đẹp mà lại khiến nó thêm phần diễm lệ — thứ mỹ cảm khiếm khuyết, thấm đẫm sắc máu.
Không biết là thứ thuốc gì, nhưng đau — đau đến tận xương tủy, như muốn lấy đi ba hồn bảy vía của nàng.
Tỳ nữ run run nói, “Đây là cao dược mà các Thái y đều cho rằng hiệu quả tốt nhất với vết thương sâu, do đao kiếm gây ra, rất khó lành.”
Triệu Tư Tư cố kìm cơn run, cắn răng chịu đựng. Nàng không có nội lực hộ thân, mỗi lần thuốc chạm vào da thịt đều đau buốt, khiến tỳ nữ cầm tay cũng run theo.
“Không sao đâu, đừng sợ, ta chịu được.”
Nhưng lạ thay, tay tỳ nữ càng run, nàng lại càng đau.
“…Nô… nô tỳ không dám mạnh tay, da của cô nương mỏng manh quá, sợ làm đau người.”
Triệu Tư Tư khẽ cười: “Ngươi lui xuống đi, ta tự làm.”
Tỳ nữ do dự: “Vẫn là để nô tỳ làm, tay cô nương cũng có vết thương, không tiện.”
Thực vậy, cánh tay Triệu Tư Tư cũng còn sưng đỏ.
“Thế thì cứ bôi đi, ngươi mà run nữa, ta càng đau hơn.”
Tỳ nữ hít sâu một hơi, lí nhí đáp: “…Dạ!”
Khi Cố Kính Diêu bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến hắn suýt khựng lại.
Mỹ nhân khẽ nghiêng đầu, cổ áo hơi mở, mái tóc đen còn ướt, từng giọt nước lăn xuống xương quai xanh trắng mịn.
Giữa hơi thở đứt quãng là tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915345/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.