Loại thuốc hạ hỏa kia chẳng những vô dụng, ngược lại còn khiến lửa trong lòng càng bốc mạnh hơn, dâng lên không thể kiềm chế.
Nói cho cùng, cũng chỉ là chuyện vài vị mỹ nhân, vốn chẳng đáng bận tâm. Nhưng Cố Kính Diêu lại không chịu — khiến Chu Thái y lo đến bạc cả đầu, lo đến sắp chết vì sầu.
Người thường chỉ cần một thang thuốc là có thể bình hòa khí huyết, còn đế vương thì khác — long thể trời sinh cường hãn, nội lực mạnh mẽ, thuốc thường sao mà khống chế được.
Đàn ông quá cường thế, đôi khi cũng là một nỗi khổ.
Chu Thái y run run chắp tay, liều mạng khuyên:
“Hoàng… hoàng thượng, có muốn đổi sang cách khác chăng? Tỉ như… tỉ như triệu vài vị mỹ nhân đến hầu hạ?”
Cố Kính Diêu khẽ nhấc mí mắt, ánh nhìn lạnh lẽo tựa băng. Chiếc khăn tay trong tay hắn khẽ vung, bay thẳng vào lòng Chu Thái y. Gương mặt tuấn mỹ vô song kia thoáng một tia u ám nặng nề:
“Cút.”
Chỉ một chữ, mà khiến Chu Thái y như bị dội nước lạnh giữa trời đông. Tim ông đập “thình thịch” một tiếng, suýt nhảy ra khỏi cổ họng, vội ôm lấy hòm thuốc, thật sự… lăn ra ngoài.
…
Lục Tấn Lễ vừa mới làm cha. Đêm qua, trong phủ truyền ra tin vui — phu nhân của hắn sinh được một tiểu công tử mập mạp.
Sáng sớm vào triều, văn võ bá quan đều chúc mừng, chỉ riêng Lục Tấn Lễ mặt mày khổ sở, chẳng dám hé miệng.
Theo lý mà nói, làm cha là chuyện vui, lẽ ra hắn phải hân hoan mới phải. Nhưng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915332/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.