Thiên hạ có ba tuyệt, nhất tuyệt là Triệu Tư Tư, nhị tuyệt là Đồng Tước Đài…
Triệu Tư Tư hiểu rõ một đạo lý — trên đời này, không có nơi nào mà vàng bạc không thể mở đường.
Nàng đứng giữa sảnh, lớp tuyết sa mỏng từ vai buông xuống, kéo dài theo đường cong hoàn mỹ, bước đi nhẹ như khói, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Giây lát, Triệu Tư Tư khẽ nâng vạt la sa, từng bước thong dong đi lên lầu.
Hôm ấy, Bố chánh sứ trấn thủ cửa ải Đại Hạ bị người đánh gãy hết xương, bàn tay phải cầm bút bị bóp nát, lúc được khiêng đi toàn thân mềm nhũn, tắt thở ngay tại chỗ.
Khi phủ binh kéo đến hoa lâu, chỉ thấy Triệu Tư Tư ngồi giữa bàn tròn, hai bên là mỹ nhân rót rượu, gảy đàn tỳ bà.
Quan nhân mặc quan phục nổi giận quát:
“Lại là ngươi!”
Triệu Tư Tư mỉm cười:
“Sao lại không thể là ta?”
Nàng từ trong tay áo rút ra một quyển tạp luận, ném xuống chân hắn:
“Kẻ ấy dám phỉ báng Triệu gia quân, ta đánh hắn thì có gì sai? Chẳng lẽ chỉ cóĐại Hạ các ngươi mới được phép ức hiếp người?”
Quan nhân cúi xuống xem, trong tạp luận ghi chép trận chiến ba năm trước giữa Đại Hạ và Triệu gia quân, lời lẽ mập mờ, song nội dung toàn là bài xích Triệu gia, tán dương quân Đại Hạ anh dũng.
Hắn vốn là người Đại Hạ, nghe vậy tức đến đỏ mặt, giơ tay chỉ thẳng vào mũi nàng:
“Ngươi đã chẳng còn là Nhiếp Chính Vương phi của Tây Sở, đã bị đế vương Tây Sở hưu bỏ, có tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915331/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.