Triệu Tư Tư cứ thế ngồi yên, cố chấp mà chống đỡ.
Nhưng Trần An lại có chút không nỡ, khẽ khuyên nhủ:
“Vương phi, hay người hãy về phủ trước đi? Thuộc hạ sẽ ở đây canh chừng hắn, tuyệt đối không để hắn sớm tỉnh dậy. Để hắn nhớ cho kỹ bài học này.”
Triệu Tư Tư liếc nhìn Trần An, ánh mắt mông lung, rồi đứng dậy rời đi:
“Ngâm hắn cho sưng cả lên.”
Triệu Tư Tư vẫn trở về Nhiếp Chính Vương phủ, Bạch Thiền đã tíu tít chạy tới theo sát bên người.
“Vương phi, nô tỳ đã làm xong việc rồi, phủ doãn Thuận Thiên Phủ đã đến Thượng Thư bộ để làm chứng thư hòa ly. Chỉ là… vị phụ nhân kia khóc đến rất thương tâm.”
Bạch Thiền nói mà ánh mắt đầy tự hào, khoe khoang năng lực của mình.
Triệu Tư Tư bị chọc cười, đặt Tiểu Bạch xuống ổ vàng nhỏ, vòng qua hành lang sơn son chạm trổ:
“Nàng ta khóc vài ngày rồi cũng sẽ nghĩ thông thôi. Dù sao, con tim ấy từng chân thành yêu qua một người, há có thể dứt bỏ gọn ghẽ trong phút chốc.”
Bạch Thiền vốn chẳng hiểu chuyện tình ái, nhưng nghe xong cũng gật đầu cho là phải:
“Vương phi nói rất đúng. Nếu còn tiếp tục sống cùng kẻ phụ bạc kia, e cả đời nàng ta sẽ tiêu tan.”
Triệu Tư Tư nghĩ thầm, hôm nay nàng ra mặt không phải vì nhiều chuyện. Vị phụ nhân kia có thể nhẫn nhịn chịu khổ bao năm, ắt là người có tấm lòng hiền hậu, nếu có thể nghĩ thông, an ổn bán đậu phụ mưu sinh, với sự chịu thương chịu khó ấy, ắt sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915321/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.