Triệu Tư Tư chẳng mang chút cảm xúc nào, giọng điệu nhẹ như gió thoảng, chậm rãi thốt ra ba chữ:
“Muốn bao nhiêu?”
Cô nương Xuân Xuân, dù lăn lộn nơi hoa lâu nhiều năm, nhưng chưa từng được thấy loại kim bộ dao quý giá đến vậy.
Chỉ cần liếc qua cũng đủ biết đó là vật hiếm, thứ mà người ngoài khó có được — ắt hẳn chỉ có tiểu thư con nhà đại phú mới đeo nổi.
Nàng ta liếm môi, cố lấy dũng khí, giơ năm ngón tay lên:
“Năm… năm trăm lượng.”
Triệu Tư Tư bình thản ngắm nhìn mặt sông cùng những chiếc thuyền qua lại, giọng thản nhiên như đang nói chuyện trời mây:
“Từ đây nhảy xuống, ta cho một nghìn lượng.”
Xuân Xuân sững lại, rồi bật cười khanh khách:
“Ngươi sợ là đầu bị lừa đá rồi hả? Bảo ta nhảy thì ta phải nhảy sao?”
Đầu bị lừa đá? Triệu Tư Tư khẽ gọi một tiếng: “Bạch Thiền.”
Nhưng gọi mãi chẳng thấy đáp lại, nàng hơi nhíu mày, quay đầu tìm.
Xuân Xuân thấy vậy, lập tức nắm bắt cơ hội, ánh mắt từ giận dữ chuyển sang khinh miệt:
“Ha ha… thì ra là kẻ ngốc! Con nha đầu của ngươi chẳng phải đã bị ngươi sai đi Thuận Thiên Phủ rồi sao? Còn tìm cái gì nữa?”
Triệu Tư Tư chợt nhớ ra quả thật Bạch Thiền đã đi rồi.
Mà Xuân Xuân thì càng đắc ý. Nếu không phải bị Triệu Tư Tư cản, nàng đã sớm được Hà lang quân chuộc thân, từ đó làm chính thất, có người hầu kẻ hạ, còn hơn là kiếp sống trôi nổi nơi hoa lâu.
Hà lang quân đã hứa sẽ vì nàng mà chuộc thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4915320/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.