Triệu Tư Tư ôm gối, đôi vai nhỏ run run, giọng nghẹn ngào:
“Phụ thân mỗi lần xuất chinh đều đi rất lâu rất lâu, để ta và A nương ở lại trong phủ. Ta biết A nương muốn theo phụ thân, nên ta mới làm nũng, đòi A nương cho ta cùng đi biên cương…
Sau này ta sẽ không thể đến tìm ngươi chơi nữa, cũng sẽ rất lâu, rất lâu mới được gặp lại tổ mẫu, tổ phụ.
Ta cũng chẳng thể ăn được bánh hoa hạnh, chẳng thấy được cảnh mưa rơi giữa rừng hoa hạnh ở Kinh thành, cũng không thể nuôi cá vàng nữa… Biên cương không thể nuôi cá vàng được.”
Cửu điện hạ đương nhiên biết, Triệu gia quân chẳng bao lâu nữa sẽ lại khởi hành ra biên ải.
Tiểu cô nương ấy — chỉ mong phụ thân và A nương được ở bên nhau, nên mới bằng lòng rời xa Kinh thành hoa lệ, bỏ lại tất cả những điều mình yêu thích, để theo cha nương đến nơi gió tuyết.
Trong lòng thiếu niên, có một ý nghĩ thật nhỏ — hắn muốn nhanh chóng trưởng thành, muốn Tây Sở không còn chiến sự, để tiểu cô nương ấy có thể cùng người nhà bình an sống trong Kinh thành.
“Đợi ta lớn lên.” — hắn nói.
Triệu Tư Tư rũ hàng mi dài, nơi đuôi mắt còn vương giọt lệ chưa rơi:
“Ừm?… Nhưng ngươi vẫn còn nhỏ hơn cả ca ca ta mà.”
Cửu điện hạ bình thản:
“Sẽ lớn lên.”
Triệu Tư Tư nhìn hắn, nước mắt chưa khô đã hóa thành tiếng cười khúc khích:
“Vậy phải chờ rất lâu nha.”
“…”
Hai bóng nhỏ ngồi bên hồ Phù Dung, thật lâu.
Trời đã sẫm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907632/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.