Triệu Tư Tư lại cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy uể oải, rõ ràng chẳng vui chút nào.
Nàng căn bản không có ý định rời đi, còn duỗi đôi chân nhỏ, “a a” kêu đau liền mấy tiếng.
Đôi mắt tròn xoe chăm chú nhìn Cửu điện hạ, gương mặt tuấn tú của hắn lạnh nhạt, không mang chút biểu cảm nào.
Nàng bèn thút thít, giọng non nớt ỉ ôi:
“Aiz… chân ta đau quá, đau lắm, thật sự không đi nổi đâu. Cho ta ngồi thêm một lát thôi, đợi khi nào có sức rồi ta đi.”
Thái giám: “…”
(Nhị tiểu thư, chẳng phải người còn có kiệu sao…)
“Lui xuống.”
Hai chữ lạnh lùng vang lên, cắt ngang tất cả.
Đó là giọng của Cửu điện hạ.
Thái giám lập tức hiểu ý, dẫn theo các cung nhân lui ra, không dám nói thêm.
Trong chốc lát, mái đình yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lướt qua cành mai.
Giữa bàn đá, hai người một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau.
Cửu điện hạ cao hơn Triệu Tư Tư một cái đầu, chỉ lớn hơn nàng vài tuổi mà thôi.
Nàng nằm bò lên bàn, ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Khói hương trầm phảng phất, gương mặt Cửu điện hạ tựa như được tạc ra từ băng ngọc, tuấn mỹ phi phàm, tôn quý như ngôi sao sáng giữa đêm đông.
Tựa như ngọn núi cao nơi nhân gian — cao xa, lạnh lẽo, không thể chạm tới.
“Cửu điện hạ là người đẹp nhất mà ta từng gặp.”
Cửu điện hạ buông tấu chương, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng:
“Tiểu lừa đảo.”
Triệu Tư Tư khẽ đá hai chân, khuôn mặt nhỏ cười tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907631/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.