Triệu Tư Tư đã nhịn đến cực hạn, trong khoảnh khắc liền vươn tay nắm chặt cổ áo nam nhân trước mặt, kéo hắn về phía mình rồi đập mạnh xuống bàn — “rầm!” một tiếng vang lớn, đồ sứ trên bàn vỡ tan tành.
Ngay sau đó là tiếng hét đầy phẫn nộ, từng giọt máu bắn tung lên mặt bàn.
“A——!”
“Con tiện nhân này! Lão tử coi trọng ngươi là phúc phần của ngươi đấy!” Nam nhân bị nàng ghì chặt trên bàn, ra sức giãy dụa, nhưng dù vận bao nhiêu sức vẫn không thoát được.
“Ta đánh ngươi, cũng là phúc phần của ngươi.”
Triệu Tư Tư lập tức nhặt mảnh sứ sắc nhất, đâm thẳng vào lòng bàn tay đang giãy giụa của hắn, ấn chặt xuống mặt bàn.
“A——!”
“Lão tử… lão tử bị thương rồi! Ngươi dám đụng vào ta, có biết ta là ai không hả!” Gương mặt hắn bị ép dính trên bàn, nói năng mơ hồ, nước bọt văng ra tứ phía.
Triệu Tư Tư cau mày, một cước đá văng hắn sang một bên.
Tên còn lại — mặt đầy tàn nhang, đã rút sẵn dao găm, lao thẳng đến. Triệu Tư Tư chỉ khẽ giơ tay, vận khí, liền dễ dàng đoạt được lưỡi dao, không chút do dự — Phản tay đâm vào bụng hắn, một nhát, rồi lại một nhát…
Tên tàn nhang gục xuống, máu chảy loang khắp sàn.
Triệu Tư Tư lấy khăn tay lau sạch máu, thong thả tiến lại gần tên còn lại, đứng nhìn hắn với vẻ bình thản mà đáng sợ.
“Là ai sai các ngươi đến?”
Nam nhân ôm chặt vết thương, lắp bắp:
“Không… không ai cả…”
“Không ai?”
Triệu Tư Tư khẽ cúi xuống, môi cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907607/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.