Đời này, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kỳ kẻ nào thuộc hoàng thất Đại Hạ.
Phương gia không biết nghĩ đến điều gì, liền đẩy chén rượu ra xa khỏi nàng:
“Ta nghe nói tư vệ Đại Hạ vốn định tiến kinh để thảo phạt Nhiếp Chính Vương, chẳng rõ vì sao lại bị giữ chân nơi biên cảnh.”
Triệu Tư Tư đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Là Cố Kính Diêu xử lý. Nhưng tư vệ Đại Hạ sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào Kinh thành.”
Tư vệ Đại Hạ đến nay vẫn chưa hành động — ngoài việc Cố Kính Diêu ngáng trở, còn có thể là ai khác? Cố Kính Diêu…
Ba chữ ấy quả thật khiến người ta phải kiêng dè.
Những quan viên mà nàng an bài trong triều vốn là để xúi giục Cố Uyên thực thi tân chính, ngấm ngầm nắm trong tay chứng cứ tội lỗi của Phủ Tể tướng, lại còn lợi dụng cơ hội ấy mà đẩy Cố Uyên đối nghịch cùng Nhiếp Chính Vương.
Thực tế thì, Nhiếp Chính Vương đều biết cả.
Tất thảy mọi người đều như những con chuột bị nhốt trong chiếc lồng sắt, còn hắn, ung dung đứng ngoài lồng, điều khiển tất cả.
Từ nhỏ nàng đã sống trong sự che chở của Triệu gia quân, chưa từng nếm khổ, chẳng hiểu thế nào là tranh đoạt quyền sinh sát, cũng chưa từng học võ để tự bảo toàn.
Từ nhỏ thân thể yếu nhược, học mãi chẳng nổi võ công.
Mãi đến sau khi Triệu gia quân bị tiêu diệt, hai năm ấy nàng mới ngày đêm khổ luyện, dùng sản nghiệp Triệu gia để âm thầm nuôi dưỡng tử sĩ.
Từ đó, nàng bước chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907606/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.