Mặc kệ hắn.
Triệu Tư Tư đưa tay ra hỏi:
“Ta đã làm theo rồi, giờ có thể trả đồ cho ta chưa?”
Cố Kính Diêu vẫn giơ cao dải lụa, nhìn nàng với vẻ mặt lạnh nhạt, rõ ràng chẳng có ý định trả.
Nàng nhớ kỹ — lời của Nhiếp Chính Vương Tây Sở Cố Kính Diêu, một chữ cũng không thể tin!
Triệu Tư Tư giận đến nghiến răng, lập tức nghiêng người, gần như đè lên vai hắn, vươn tay giật lấy dải lụa.
Hai người giằng co, nàng càng cố cướp lại càng thất bại.
“Làm vậy thấy vui lắm sao?”
“Chỉ là không muốn để nàng đắc ý, đồ nữ nhân xấu xa.”
Cố Kính Diêu cố tình siết chặt eo nàng, bật cười khẽ, còn bàn tay kia thì ung dung giơ cao dải lụa, khiến khoảng cách giữa hai người càng thêm gần kề…
Một tư thế, vô tình lại trở nên vô cùng thân mật.
Dưới lớp lụa mỏng trước ngực mỹ nhân là đường cong mềm mại, nặng nề, trĩu xuống ngay trong tầm mắt.
Ánh nhìn của Cố Kính Diêu thoáng tối sầm lại.
Hôm nay nàng mặc áo bó bằng lụa mỏng màu khói, ngoài khoác áo sa tím, vai phủ dải lụa cùng màu rủ đến tận đất — mỹ lệ đến rực rỡ.
Thứ vải mỏng như khói ấy, sau một trận giao đấu vừa rồi đã thấm hơi mồ hôi, dán khẽ lên làn da trắng mịn.
Trong mắt Cố Kính Diêu, mọi thứ trở nên mờ ảo mà nguy hiểm, tựa như có thể nhìn xuyên qua.
Hắn biết bên trong là phong cảnh thế nào — ngạo nghễ, trắng mịn, kiều diễm đến mê hồn.
Cảm giác ấy, phải nói sao đây…
—
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907602/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.