Triệu Tư Tư nghĩ thầm, thật ra cũng không hẳn là không được, tuy có thể che kín người, nhưng không có dải yếm thì vẫn thấy ngượng ngập vô cùng.
Thôi vậy, Triệu Tư Tư quyết định đại khái hôn qua loa một cái, cũng chẳng thiệt gì.
Nhưng Cố Kính Diêu lại chẳng mảy may hài lòng: “Không phải như thế, làm lại.”
Triệu Tư Tư trừng mắt nhìn hắn, bỗng có cảm giác nếu không hôn, hắn thật sự sẽ ăn tươi nuốt sống nàng.
Thấy nàng mãi chưa động, Cố Kính Diêu đưa tay kéo nàng vào lòng, ngón tay lạnh chạm nhẹ dưới cằm nàng, nâng lên:
“Là cần bản vương đích thân dạy nàng sao?”
Triệu Tư Tư lập tức giơ tay, định tát hắn một cái.
Cố Kính Diêu khẽ cười, thậm chí còn nghiêng mặt, đưa má đến trước tay nàng:
“Ngay chỗ này, Tư Tư cứ mạnh tay.”
Triệu Tư Tư ngẩng đầu, mũi khẽ chạm vào đường viền cằm lạnh cứng của hắn, hít sâu một hơi.
…
Rốt cuộc cũng hôn hắn đủ mười bảy lần.
Rất kiên định, nàng chỉ chọn đúng một chỗ trên má mà hôn liên tiếp, đến khi làn da trắng mịn kia hiện lên vệt đỏ sậm.
Triệu Tư Tư khẽ cười đắc ý — vệt hồng ấy, e là mấy ngày nữa cũng khó phai.
Để xem Nhiếp Chính Vương Tây Sở này còn mặt mũi nào gặp người khác! Cố Kính Diêu chẳng hề đoán được trong đầu nàng đang nghĩ xấu, chỉ ôm chặt nàng vào lòng, như ôm lấy vật trân quý, vòng tay siết càng lúc càng chặt.
Hắn áp sát bên tai nàng, ngón tay thon dài luồn qua suối tóc mềm mại, giọng khẽ khàng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907601/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.