Tiêu Kỳ Phi đưa tay nhận lấy bầu rượu, ngửa cổ uống vài ngụm.
Đêm nay đặc biệt u tối, vầng trăng tròn đã trốn sau tầng mây dày, chiếc xe ngựa chỉ dựa vào ngọn đèn chài leo lét, chòng chành lắc lư mà tiến.
Liễu Vô Song là người mở miệng trước:
“Không thể vào thành được, giờ đây khắp nơi đều là thị vệ đang truy lùng nàng.”
Tiêu Kỳ Phi nhàn nhạt đáp:
“Cô biết.”
Liễu Vô Song nghiêng người, nhìn bóng dáng cô tịch của vị Thái tử Đại Hạ, khẽ thở dài — đã là bậc chí tôn trong triều, hưởng phú quý trong tam cung lục viện, cẩm y ngọc thực, chẳng phải an nhàn sung sướng sao? Hắn lại cứ thích chạy đến Tây Sở, đi trêu chọc Nhiếp Chính Vương.
Liễu Vô Song hỏi:
“Ngài biết nàng sẽ rời đi, nên người ngăn Cố Kính Diêu ở trường nhai hôm đó, là ngài?”
“Xem ra, người hiểu rõ nàng nhất xưa nay vẫn là ngài.”
Câu hỏi ấy vốn chẳng cần lời đáp, bởi hành động của Tiêu Kỳ Phi đã là câu trả lời.
Tất cả những việc hắn làm ở Tây Sở, chẳng qua là ngầm khiến thế cục giữa Nhiếp Chính Vương và Thánh thượng thêm đối nghịch — để nàng có thể thuận lợi thoát đi.
Nhưng hắn cũng không cần nàng biết hết.
Chỉ cần bản tâm không hổ thẹn, vậy là đủ.
Tuy từng uy hiếp nàng, song cũng chỉ là giả vờ, chỉ để níu nàng lại thêm chút nữa mà thôi.
Liễu Vô Song nhẹ giọng:
“Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn gặp Cố Kính Diêu trước.”
Xe ngựa khẽ chậm lại, Liễu Vô Song nói tiếp:
“Dẫu không có Cố Kính Diêu, giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907598/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.