Mái tóc mềm mượt lướt qua đầu ngón tay hắn, thật ra hắn cũng chẳng thạo chuyện này. Chỉ là mỗi lần trước khi cùng nàng ân ái, đều đã quen tay gỡ trâm ngọc của nàng, cho nên cũng biết rõ cây kim bộ dao này nên cài nơi nào mới hợp.
Hắn vốn cao hơn nàng, thân thể đứng chắn ngay sau lưng khiến Triệu Tư Tư chỉ thấy hơi thở mình cũng bị ép chặt, ngực nghẹn lại từng hồi.
“Thành thạo thật đấy, Nhiếp Chính Vương học được ở đâu vậy?”
Cố Kính Diêu chẳng nói chẳng rằng. Sau khi cài xong trâm cho nàng, hắn liền quay người rời khỏi Kim Loan Điện.
Triệu Tư Tư nhìn theo bóng dáng cao ráo trong gương đồng, tấm trường sam tơ đen phủ vừa khít lên người hắn, thẳng tắp không chút nếp gấp. Trong khoảnh khắc ấy, vành mắt nàng bất giác cay xè.
Thánh chỉ của Thánh thượng hắn tựa như chẳng hề nhìn thấy, lúc nào cũng mang vẻ thờ ơ lạnh lùng. Hắn thật sự định đi Lũng Tây sao? Thánh chỉ trách phạt hắn phải rời Kinh thành trong năm ngày, nếu quá hạn không đi, chính là coi thường thánh ý, kháng mệnh, kháng lại cả lòng dân.
Đến lúc đó, triều đình sẽ lấy tội mưu phản cùng phản quốc, bỏ ngục giam giam, tru di toàn phủ.
Chỉ còn bốn ngày nữa thôi, Cố Kính Diêu…
Cửu Đốc phủ từng hết lòng phò tá hắn nay cũng chẳng buồn hỏi đến. Những triều thần từng cùng hắn nghị sự, từng lấy hắn làm chuẩn mực, giờ cũng né tránh như sợ dính họa.
Triệu Tư Tư đến giờ vẫn chẳng hiểu nổi — Cố Kính Diêu vì sao rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907581/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.