Sau chuyện đó, Triệu Tư Tư nằm yên trong lòng hắn, không nhúc nhích lấy một chút. Khí lực cùng tinh thần hiếm hoi mới hồi phục mấy hôm nay, giờ đều bị hắn rút sạch.
Mở mắt ra, đôi môi mỏng mang theo đường nét sắc lạnh kia vừa khéo rơi vào tầm mắt nàng. Từ đôi môi ấy, ánh nhìn nàng dần dịch lên khuôn mặt hắn — đôi mắt khép hờ, hàng mi dài, đen và rậm, mang theo chút bí ẩn khó nói. Hắn trông không giống như đang ngủ.
Người kia khẽ mấp máy môi:
“Nhìn cái gì?”
Ai thèm nhìn hắn chứ? Triệu Tư Tư hừ nhẹ, dứt khoát vén chăn định ngồi dậy. Sau lưng, người nọ không mở mắt, giọng trầm khàn lại vang lên:
“Quay lại.”
Triệu Tư Tư nghiêng đầu:
“Trời sáng rồi, Nhiếp Chính Vương.”
Cố Kính Diêu vẫn nhắm mắt:
“Trời sáng thì có liên quan gì đến nàng, muốn dậy quét sân chắc?”
Hắn còn hơi sức để mắng người, nhìn yết hầu hắn khẽ động, Triệu Tư Tư chỉ hận không thể bóp chết cho rồi, nhưng lại thu tay về:
“Ta cũng phải ăn chút gì đó, chẳng lẽ nằm đây cùng điện hạ mà chết đói?”
Lời vừa dứt, Cố Kính Diêu chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp kéo nàng trở lại lòng mình. Hắn cực ghét việc nàng luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, càng ghét hơn cái kiểu miệng đầy lời dối trá kia.
Triệu Tư Tư ngẩng đầu, khẽ thở:
“Hôm nay mồng hai, ta muốn đến Đông Nhai xem lễ tế Hoa Thần, chàng có đi không?”
Không rõ nàng lại nói sai chỗ nào, ánh mắt sâu dài của Cố Kính Diêu khẽ động, trong đáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907580/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.