Giọng nói trầm thấp, xen chút trách nhẹ, vang lên phía sau lưng.
Triệu Tư Tư giật mình quay lại, liền thấy Nhiếp Chính Vương đang đứng cách đó không xa, dáng người cao lớn, tuấn nhã tựa ngọc.
Quả thật Nhiếp Chính Vương rất thích thay y phục. Tuy đều là áo gấm đen viền kim tuyến, nhưng chỉ cần liếc qua cũng có thể nhận ra hắn lại đổi sang một bộ khác.
Đã hoan lạc suốt mấy ngày liền, vậy mà hắn vẫn tinh thần phấn chấn, không hề suy nhược chút nào.
Còn nàng thì ngược lại, như người sắp tàn hơi, chỉ còn chút sức sống nhờ ăn uống cầm chừng.
Đợi khi nào có đủ sức, nhất định nàng sẽ xé nát y phục lộng lẫy của Nhiếp Chính Vương để trả thù, xé luôn cái vẻ cao quý lạnh lùng kia của hắn.
Cố Kính Diêu nhìn dáng vẻ bất mãn của nàng, cất giọng trách khẽ:
“Triệu Tư Tư, xuống đây.”
Triệu Tư Tư bĩu môi, quay người tìm chiếc thang gỗ khi nãy trèo lên, rồi chậm rãi bước xuống.
Cố Kính Diêu lặng lẽ dõi theo. Thân thể nàng vốn yếu ớt, từng động tác đều cẩn thận sợ mình ngã, trông thật giống một tiểu mỹ nhân bệnh tật.
Nhưng chính dáng vẻ mong manh đó lại khiến hắn càng nhìn càng mê mẩn — trên đời này, tìm khắp cũng chẳng được một nữ nhân nào có thể sánh bằng nàng dù chỉ một phần.
Huống hồ là… những điều khác.
Có lẽ thấy nàng xuống chậm quá, Cố Kính Diêu ba bước gộp thành hai, tiến lên bế bổng mỹ nhân đang ở lưng chừng thang, nhẹ như một khối hương mềm mại ôm trọn trong tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907304/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.