Bên ngoài cửa, Quý phi nương nương Lâm Họa đang đứng trong tuyết, gió rét thấu xương khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng lên. Trong tay ôm một chiếc lò sưởi nhỏ để sưởi ấm.
Câu nói “Đừng giả vờ nữa”… nàng đã nghe được.
Hóa ra Nhiếp Chính Vương chưa từng mất trí nhớ, hắn chỉ giả vờ như thế — giả vờ đáng thương, giả vờ vô tội!
Trong xương cốt của hắn là sự điên cuồng, đến cuối cùng, hắn chỉ sợ chính bản thân mình — sợ cơn điên của hắn khiến Triệu Tư Tư khiếp sợ.
Nếu vậy thì sao? Dù hắn có biết hết thảy chân tướng, hắn vẫn cam tâm bước vào ván cờ của thiên tử — chỉ để thành toàn cho nàng.
—— Triệu Tư Tư, bản vương vì nàng có thể buông bỏ tất cả, chỉ mong nàng đừng rời đi.
Lâm Họa cũng chẳng hiểu vì sao, khi nghe nói Nhiếp Chính Vương gặp Tiêu Kỳ Phi, trong lòng lại sinh ra nỗi sợ mơ hồ.
Sợ ư?
Kẻ từng tàn sát cả nhà nàng, người đã dâng tấu lên Nội các cáo buộc từng tội danh khiến Phủ Tể tướng rơi vào tuyệt lộ — nàng lại sợ hắn sẽ gặp chuyện sao?
Nếu không phải vì trong bụng nàng mang long chủng đầu tiên của Thánh thượng, nếu không phải vì Nhiếp Chính Vương muốn chờ đứa trẻ ra đời, muốn xem rốt cuộc nó giống ai… e rằng nàng đã sớm không còn mạng sống.
Nhưng Lâm Họa không muốn nghĩ thêm nữa.
Hôm nay nói là xuất cung cầu phúc ở chùa, thực ra là chạy đến dịch quán để thăm dò.
Hoắc phủ đưa hai nữ nhân tiến cung, chỉ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-vi-nhiep-chinh-vuong-dien-cuong-chi-muon-cung-chieu-ta/4907303/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.