Trong giấc mộng, bóng dáng của Giang Hoài hiện hữu khắp nơi, ta biết đây là mơ, nhưng ta không muốn tỉnh lại.
Có tiếng người lầm rầm nói chuyện.
“A Chiêu, đoạn sau của câu chuyện đó, nàng không muốn biết sao?”
“A Chiêu, sao nàng vẫn chưa tỉnh?”
“A Chiêu, nàng mau tỉnh lại đi, có được không?”
“Tỉnh lại đi, nhìn ta này, ta là… Giang Hoài đây!”
…
Ý thức đột ngột quay về, ta dùng sức nắm lấy tay người nọ, đợi một lúc lâu, đôi mắt cay xè mới có thể mở ra.
Người đang nói chuyện, chính là Giang Hoài!
Hóa ra, chỉ là giả chết.
Hóa ra, bọn họ đều không muốn hắn chết!
Hóa ra, hắn biết rõ rằng, ta chưa từng từ bỏ hắn!
Ta nhắm mắt lại, như nguyện nghe thấy tiếng gào xé lòng của Giang Hoài: “A Chiêu!!”
Phụ thân nói, Giang Hoài của hiện tại, trong mắt người đời là một người đã chết, thế nên bọn ta không thể ở lại kinh thành.
Nơi tốt nhất để đi chính là Tây Bắc.
Trong xe ngựa, hai người tựa vào nhau, vô cùng thân mật.
Ta hỏi: “Giang Hoài, chàng đối với ta là vừa gặp đã yêu đấy sao?”
Hắn nói lần đầu gặp ta, cảm thấy đặc biệt phiền phức.
Ta trừng mắt nhìn, hắn vội vàng giải thích: lần đầu gặp mặt, hắn đang truy bắt phạm nhân, ta cứ thế đuổi theo sau lưng hắn.
Phản ứng đầu tiên của hắn là: cô nương này kỹ thuật cưỡi ngựa khá tốt; phản ứng thứ hai là: người này thật khó đối phó; phản ứng thứ ba là: sao lại có người thích kiểu người như hắn được chứ.
Nhưng về sau, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-phu-quan-da-doi-khac/5212335/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.