Giang Hoài đi rồi, mà ta thì ở lại.
Những kẻ đi theo Thẩm Minh Hiên lần trước không thể dùng được nữa.
Lần đó, nếu Giang Hoài không phải người Kỷ gia, bọn họ thực sự sẽ ra tay, dù ta đang có mặt ở đó.
Kẻ bọn họ sợ không phải là ta, mà là phụ thân cùng ca ca của ta.
Nhưng ta muốn bảo vệ hắn, thì tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.
Lại thêm hai tháng nữa trôi qua, ta nhận được thư của Giang Hoài.
Trong thư nói binh mã Nhàn An Vương đã tới ngoài hoàng thành, vì danh chính ngôn thuận nên dọc đường còn có không ít người gia nhập.
Chỉ cần đánh hạ được hoàng thành, chuyện này coi như kết thúc, bọn ta có thể gặp lại.
Ta nén bức thư xuống, trong lòng bất an lạ lùng.
Sẽ thuận lợi như vậy ư?
Hoàng đế không còn quân bài tẩy nào sao?
Tiết trời vừa vào thu, trên mặt đất thế mà đã phủ đầy lá vàng, mất đi sinh cơ.
Gió lạnh hiu hiu thổi tới, bầu trời mây đen vần vũ.
Một tia chớp đột ngột giáng xuống khiến ta giật nảy mình.
Ngoài cửa bỗng có người cấp tốc chạy tới, trình lên quân báo.
Thư của Giang Hoài là theo quan đạo, so với quân vụ cấp báo thì trên đường sẽ chậm mất nửa tháng.
Khoảnh khắc mở quân báo ra, dự cảm không lành kia đột nhiên từ đáy lòng xông thẳng lên, rõ ràng minh bạch.
Trên quân báo viết: Nhàn An Vương đã thuận lợi vào kinh, Hoàng đế tự nguyện nhường ngôi, nhưng yêu cầu ngũ mã phanh thây Giang Hoài, Nhàn An Vương đã chuẩn y.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-phu-quan-da-doi-khac/5212334/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.