Không đợi Tiêu Cảnh Hành trả lời, Lâm Uyển đã xoay người bỏ đi. Nàng đi rất lâu mới nhận ra có người đuổi theo, thì ra lại là Chu Chiêu Dũ Vừa rồi y ở cùng với Tiêu Cảnh Hành, chỉ vì nàng giận quá nên không chú ý.
“Ngươi hiểu lầm A Cảnh rồi.” Chu Chiêu Dũ nói: “Hắn không hề động đến tộc nhân nhà họ Lâm. Việc này tuy quả thật có liên quan đến nhà họ Tô, nhưng không dính dáng đến họ.”
Lâm Uyển cúi đầu, khẽ nói:
“Là ta nóng giận, hắn có ngang ngược thế nào cũng không đến nỗi coi thường mạng người.”
Thật ra nàng vẫn tin hắn, chỉ là vừa rồi không hiểu sao, vừa nhìn thấy hắn, mọi ủy khuất trong lòng liền không kìm nén được mà bùng phát. Không có lý do gì, chỉ là bởi vì thấy hắn.
“Thực ra ban đầu hắn định trói đám người đó ném khỏi Kim Lăng, rồi dùng cách ấy mà uy h.i.ế.p họ không được đối nghịch với ngươi. Ngươi biết thủ đoạn của A Cảnh, hắn làm được.”
Tâm tình của Lâm Uyển hơi lắng xuống, nàng hỏi:
“Vậy tại sao hắn lại thay đổi chủ ý?”
Chu Chiêu Dũ mỉm cười:
“Bởi vì ngươi sẽ nổi giận. Ta nói với hắn rằng, ngươi thật sự sẽ giận. Thế nên hắn bỏ đi cách làm đơn giản nhất, cả đêm chạy tới Thanh Hà tìm những kẻ từng giả mạo văn thư cho bọn họ, cùng bằng chứng họ chiếm đoạt ngân lượng. Ta nghĩ, hắn hẳn là rất sợ ngươi tức giận.”
Lâm Uyển cười lạnh:
“Hắn mới không sợ đâu. Oai phong lẫm liệt Thế tử Tiêu gia, nào có chuyện hắn phải sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hoa-ly-nang-quyet-tu-cuong-khien-han-tam-tu-khon-quan/4652312/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.