Khóe miệng Tạ Già âm thầm co quắp: "... Là vi thần hồ đồ."
Tiêu Quân nghiền ngẫm: "Mà trẫm vẫn không thể trị hắn, bởi vì làm vậy đồng nghĩa với tranh chấp cái chuyện thị phi này, chính là trong lòng không có gò khe, chính là không bảo vệ bách tính, không có tấm lòng độ lượng rộng rãi."
"Ngươi nói xem người này thông minh hay ngu ngốc, hắn đập lên người trẫm bao nhiêu là lời tâng bốc rồi chứ Tạ Già, người ta vuốt mông ngựa không phải muốn nghe là nghe, ngươi mà làm như lời hắn nói thì người trong thiên hạ đều biết trẫm đây bụng dạ hẹp hòi."
"..." Tạ Già dựa theo tài nghệ tinh xảo khống chế cơ mặt, phụ họa nói: "Bệ hạ thánh minh, người này đáng chết."
"Cười, ngồi đó cười trẫm coi!" Tiêu Quân liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tạ Già mím chặt môi, lắc đầu.
Tiêu Quân kéo ngọc bội bên hông xuống, nắm trong lòng bàn tay vuốt nhẹ thưởng thức, lười biếng nói: "Ngươi có từng nghĩ tới, lời này của hắn là nói cho ai nghe không?"
Tạ Già sững sờ.
Người nọ không thể biết bệ hạ đang ở Dật Tiên Lâu, nhưng bệ hạ lại hỏi "Nói cho ai nghe".
Tạ Già thành thật nói thẳng: "Vi thần không biết."
Tiêu Quân hàm xúc không rõ nở nụ cười: "Trà lâu lớn nhất kinh thành, có cái gì được mang ra nói mà hôm sau không truyền tới tai của quan lớn?"
Tạ Già bị câu này nhắc tỉnh, run lên vài giây, thần sắc đột nhiên biến đổi: "'Cái được gọi là người đại quốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-he-thong-bai-vo-hoang-de-dich-quoc-ta-mang-thai/2567819/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.