Nội tâm Giang Hoài Sở nhảy loạn một cái, qua nhiều năm mài giũa hắn mới có thể đè tâm tư dời sông lấp biển xuống sau đợt khiếp sợ ngắn ngủi này, khôi phục bình tĩnh tự nhiên trên mặt.
Nam nhân tối cao tại thượng khó có thể thấy được của Đại Ninh đang ở trong cái quán trà nhỏ bé này.
Sắc mặt Giang Hoài Sở cứng ngắc lại.
Lời cự tuyệt hắn đã nói ra rồi...
Tâm tư hắn khẽ nhúc nhích, nhìn mảnh ngọc trong hộp thêm hai cái rồi mới lặng yên không một tiếng động dời mắt đi.
Trường Linh Vệ vẫn luôn âm thầm nghe lời đoán ý, thấy hắn thoáng mở to hai mắt khi nhìn thấy đồ vật trong hộp, bây giờ bỗng nhiên trầm mặc không nói, bản thân cũng thay đổi thái độ tận tình khuyên nhủ lúc trước, ăn ý giữ yên lặng.
Hai giây vi diệu cứ như vậy trôi qua, Giang Hoài Sở liếc nhìn hắn, Trường Linh Vệ cũng khéo léo nhìn lại, ánh mắt hai người giao tiếp trên không trung trong tích tắc, mỗi người tự ngầm hiểu cúi đầu.
Mỗi một người thuộc Trường Linh Vệ đều thành yêu tinh hết rồi, thấy rõ lòng người, lúc này đã phi thường phi thường hiểu tâm tư của hắn, hơi động con ngươi săn sóc khó xử nói: "Lão gia nói đồ hắn đã đưa đi chưa bao giờ có đạo lý sẽ thu hồi lại, nếu công tử không nhận, tiểu nhân trực tiếp phá hủy."
Giang Hoài Sở hợp lí lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc không đành lòng.
Trường Linh Vệ than thở: "Vật này mặc dù không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-he-thong-bai-vo-hoang-de-dich-quoc-ta-mang-thai/2567817/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.