Chương trước
Chương sau
Tạ Già run lên, vừa tức vừa thấy buồn cười: "Cái miệng hắn đúng là, bản thân không có tiền còn nói bản quan thiếu vui vẻ."

Người canh gác liếc mắt nhìn biểu cảm của đại nhân nhà mình, vẫn chưa có vẻ gì là quái dị mới ấp a ấp úng nói: "Hắn còn nói... Nói nếu như để đại nhân nghe thì cười chê rồi, vậy ngài 'động lòng từ bi gặp hắn một chút có được hay không, bọn họ đều nói Chỉ huy sứ không chỉ tinh thông cầm kỳ thư họa, còn là mỹ nam tử số một số hai kinh thành, Tài Khanh đặc biệt hâm mộ, muốn nhìn thấy một lần cho thỏa, sau này ra ngoài nhất định khen ngợi ngài khắp nơi'."

Tiêu Quân ngẩn ra, sau đó sảng khoái cười tới run người.

Lời này coi như phát ra từ trong miệng của người canh gác khôi ngô, nhưng Tiêu Quân vẫn nghe được một chút mùi vị ỷ vào bản thân nhỏ tuổi chơi xấu, trong đầu theo bản năng hiện lên bộ dạng người kia trái lại với hình tượng thận trọng đoan chính, lôi kéo ống tay áo Tạ Già lay lay, khó giải thích được thoáng vui vẻ.

Hắn ngược lại rất thông minh, chỉ khen người phong nguyệt tài tình, không hề đề cập tới quyền thế địa vị.

Tạ Già nghe thấy câu này xong liền triệt để không lên tiếng, có chút ngượng ngùng, cúi đầu trầm ngâm.

Tới tận bây giờ chưa ai dám nói vậy với hắn, không phải ai cũng nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng mới đúng sao?

Tạ Tài Khanh thì hay rồi.

Tiêu Quân thấy Tạ Già bày ra dáng vẻ nữ nhi nhăn nhó, cười to nói: "Ngươi muốn gặp thì gặp đi, nào nào nào, trẫm nhường ngồi cho hắn, tiện thể để trẫm nghe một chút hắn làm sao dỗ Chỉ huy sứ vui vẻ."

Hắn kêu thái giám ôm tấu chương, bản thân thì đứng dậy sải bước đi vào nội thất.

"Bệ hạ!" Tạ Già hô: "Làm như vậy không được!"

Hắn vừa vội vừa dở khóc dở cười, Hoàng đế nhường chỗ ngồi, làm gì có chuyện như vậy?

"Hắn tới gặp ngươi chứ không phải tới gặp trẫm, có cái gì không được, ta ở bên trong phê tấu chương, hắn vào thì ngươi đừng hé răng, hắn đùa giỡn ngươi tới thế chẳng lẽ ngươi không đùa giỡn lại? Đường đường là Chỉ huy sứ còn có thể bị vật nhỏ kia khinh bạc hay sao?"

Cái này đã thành hoàng mệnh, Tạ Già bất an ngồi trên ghế, xoắn quýt một hồi, cảm thấy bản thân thật không khác gì mấy phụ nhân già, cắn răng nói: "Gọi hắn vào."

Thái giám nhẹ buông rèm che xuống.

Tạ Già thấy chung quanh không có ai, lén lút soi soi gương đồng, sửa sang lại phát quan với áo bào.

...

Càng ngày càng nhiều người giữ một khoảng cách nhất định vây quanh phủ của Chỉ huy sứ, xì xào bàn tán, không ít cô nương ngưỡng mộ đến nhìn, lặng lẽ thở dài thay Tạ Tài Khanh.

Như Thỉ nín nhịn cơn giận xuống, thấp giọng nói: "Công tử, chúng ta trở về thôi..."

"Chờ một chút." Giang Hoài Sở đánh gãy hắn.

Hắn phảng phất như không nghe thấy vài tiếng cười đùa xung quanh, ung dung thong thả đứng đó, sắc mặt không thay đổi.

Chỉ có Như Thỉ đứng chung với hắn mới biết, bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm mình kiên trì một điều có khả năng thất bại không nhỏ là việc áp lực nhường nào.

Tiểu vương gia lại chỉ bày ra dáng vẻ hờ hững, gặp biến không sợ hãi.

Đại môn tách ra một cái khe hở nhỏ.

Âm thanh huyên náo xung quanh trong nháy mắt lớn lên: "Ta đã nói hắn quá mức kiêu ngạ —— "

Ngoài dự tính là, lần này không phải người canh gác chui ra từ khe cửa, mà là hai gã sai vặt, mỗi người mất công tốn sức mở nửa bên cửa ra.

Toàn bộ đại môn Tạ phủ, vì Tạ Tài Khanh rộng mở.

Người canh gác vội vã tiến lên tiếp đón, cung kính dẫn đường: "Công tử mời đi bên này."

Phía sau bỗng nhiên lặng ngắc như tờ.

...

Giang Hoài Sở được người dẫn vào phòng, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn tổng thể một lần, không thấy Tiêu Quân, cũng không ngoài ý muốn.

Hôm nay vốn là chạy tới gặp Tạ Già.

Tạ Già chịu gặp hắn, Tiêu Quân đương nhiên sẽ rời đi trước.

Tạ Già ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn cờ, bộ dạng tuấn mỹ thanh lãnh, Giang Hoài Sở vừa nhìn liền sửng sốt một chút, cảm thấy phong thái của người này có chút giống hoàng huynh, thần sắc bất tri bất giác liền nhu hòa trầm tĩnh lại.

Tạ Già thầm kéo khóe miệng xuống, ho khan một tiếng.

Lúc này Giang Hoài Sở mới hậu tri hậu giác nhận ra mình đang nhìn chằm chằm mặt hắn, thầm nói quá thất lễ, lập tức thu tầm mắt lại, chỉ coi phần nhạc đệm vừa rồi như chưa từng xảy ra, đơn giản hàn huyên cùng hắn.

Tạ Già hơi bất ngờ, trong ấn tượng của hắn Tạ Tài Khanh ăn nói lanh lợi, lời lẽ ngon ngọt, nhưng người trước mắt lại trầm tĩnh như nước, bên môi ngậm lấy ba phần khéo léo cười nhạt, mỗi tiếng nói mỗi động tĩnh đều không tìm ra nửa lỗi sai.

Là nam nhân, Tạ Tài Khanh lại trổ mã tới quá mức kinh diễm, phóng tầm mắt nhìn còn như vậy, khỏi nói tới chuyện nhìn gần thì như nào, gương mặt của hắn thách thức mọi góc độ, tự nhiên tạo thành, cả người như bức tranh điêu khắc chế tác tỉ mỉ, mặt mày khí chất như tranh sơn thủy, nghệ thuật trùng trùng điệp điệp, thời điểm không nói chuyện vừa ôn nhuận vừa trong trẻo, mâu thuẫn khó hiểu, thậm chí còn mang theo một chút ngoan ngoãn hợp độ tuổi, khiến người nhìn bất tri bất giác thích tới hoảng, không thể lạnh nhạt cứng rắn nổi với hắn.

Tạ Già vô thức nghĩ tới Kỳ vương xem đoạn tụ thành đam mê, nếu người này bị hắn nhìn thấy, chắc hắn đã ôm tới trên đùi xem như bảo bối để yêu thương, nói cái gì đồng ý cái đó rồi, cần gì phải tới phủ Tạ Già hắn đây cầu cạnh.

Hắn vì cái suy nghĩ này xấu hổ hồi lâu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Giang Hoài Sở ho khan một tiếng che giấu.



Giang Hoài Sở nhìn ván cờ, nói: "Đại nhân trước đó đang đánh cờ với một người?"

Tạ Già hơi kinh ngạc: "Tại sao không thể là bản quan một mình hạ cờ hai bên?"

Giang Hoài Sở cười nói: "Bên trái là đại nhân, vững vàng ẩn linh động, linh hoạt đa dạng, lấy nhu thắng cương, phong phú toàn diện."

Ánh mắt Tạ Già nhìn hắn có chút khác xưa: "Ngươi còn hiểu cách đánh cờ?"

"Có biết một ít."

"Lời này thật khiêm nhường." Tạ Già dừng chốc lát, thử dò xét nói: "Vậy phía bên phải thì sao?"

Trong kia, động tác thả tấu chương của Tiêu Quân dừng lại.

Giang Hoài Sở nói: "Ta nói ra sợ là sẽ đắc tội hắn."

"Không ngại." Tạ Già bất động thanh sắc liếc nhìn sau bức rèm che: "Ngươi cứ nói."

Mặt mũi Giang Hoài Sở cong lên: "Người bên phải hành kỳ không theo lề lối sách cổ, tùy tâm sở dục tự thành một trường phái riêng, đằng đằng sát khí quyết đoán không hối hận, trong lòng tự có thiên quân vạn mã, sợ là chém giết trên chiến trường thích hợp với hắn hơn cái chuyện phong nguyệt đánh cờ vây như này, trong lòng hắn khẳng định thấy rất nhàm chán, còn muốn tùy tiện quấy rối nhã hứng của đại nhân."

Tạ Già khó giải thích được ho khan.

Bên trong, Tiêu Quân lộ ra thần sắc cười như không cười.

Tạ Già đưa lưng về phía Giang Hoài Sở chỉnh chỉnh lọ hoa trên giá, ý cười trên khóe miệng lóe lên một cái rồi biến mất, không lộ vẻ gì nói: "Vậy ngươi yêu thích cách đánh của bản quan, hay là... Yêu thích hắn?"

Tiêu Quân ngơ ngác, ngưng cười, tên súc sinh Tạ Già này, đùa giỡn còn dư sức ra đào hố cho Tạ Tài Khanh.

Giang Hoài Sở bỗng dưng rùng mình, không gian lại chìm trong yên tĩnh, ánh mắt hắn rơi xuống bức rèm che chắn nội thất, dừng lại mấy giây ngắn ngủi rồi coi như không có chuyện gì xảy ra nói: "Không dám lừa gạt, Tài Khanh yêu thích hắn."

Giọng nói hắn tao nhã như châu ngọc.

Tấu chương trong tay Tiêu Quân thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Tạ Già cứ ngỡ hắn chỉ đơn giản xu nịnh nói "Thích cách của ngài", từ đó đắc tội Hoàng đế, nếu không nữa thì thông minh đánh thái cực xẹt qua cái đề tài này, không nghĩ tới Tạ Tài Khanh lại thẳng thắn nói yêu thích Hoàng đế, chó ngáp phải ruồi nịnh được hắn ở ngay trước mặt hắn.

Nội tâm Tạ Già thấy kỳ lạ, xoay người, cố ý lạnh mặt: "Vì sao? Vừa rồi không phải ngươi nói, hắn vô tâm đánh cờ, quấy rối nhã hứng của bản quan sao? Hay là ngươi cảm thấy bản quan không bằng hắn?"

Hắn bỗng nhiên cười lạnh: "Chướng mắt bản quan, vậy ngươi đến phủ ta nhờ cậy làm gì? Không phải làm điều thừa!"

"Đại nhân bớt giận, Tài Khanh không có ý này." Giang Hoài Sở thành khẩn nói: "Chỉ là người ta luôn có xu hướng bị hấp dẫn với người có tính cách tương phản, đại nhân với hắn rõ ràng ghét bỏ nhau nhưng vẫn ngồi đó cùng chơi cờ, tính tình Tài Khanh và đại nhân tương đương, khẳng định ăn ý vô cùng, chẳng qua, suy cho cùng đều dễ cùng hướng tới kiểu người như hắn."

Tạ Già: "..."

Ghét bỏ nhau, cũng chỉ có hắn dám nói như vậy.

Nghĩ tới người kia còn đang ngồi phía sau, lời này thật sự có hơi mạo phạm, hắn níu kéo chút tôn trọng nói: "Bản quan không ghét bỏ hắn."

"Có." Giang Hoài Sở hơi chần chờ, song vẫn thành khẩn nói: "Sợ rằng, hắn là ngoài miệng nói thẳng, ngài là ngoài miệng không nói, trong tâm lén nói."

Tạ Già: "..." Những lúc thế này bỗng nhiên trở nên thành thật khó tả.

"..." Tiêu Quân ở phía sau nghẹn tới khó chịu.

Rõ ràng là Tạ Già đào hố Tạ Tài Khanh, không hiểu sao Tạ Tài Khanh lại đào ngược lại cho Tạ Già cái hố càng to.

Tạ Già muốn đổi đề tài càng nhanh càng tốt, nhàn nhạt nói: "Nếu tinh thông kỳ tài, thì ván sau bồi bản quan đi."

Giang Hoài Sở đáp ứng, hai người ngồi xuống.

Tiêu Quân nghe bên ngoài không còn động tĩnh, bắt đầu phê tấu chương, hắn đọc nhanh như gió, không đồng ý trực tiếp vứt một bên, đồng ý thì liền rồng bay phượng múa viết chữ, cho nên tốc độ cực nhanh.

Hắn phê xong hết tấu chương, bên ngoài vẫn chỉ sót lại tiếng động "Cạch cạch" nhỏ bé khi đặt cờ xuống bàn.

Chơi cờ không nói, bọn họ không buồn bực tới hoảng sao?

Nghe tốc độ hạ cờ, hai người bọn họ thật sự là kẻ tám lạng người nửa cân, Tạ Già trầm ngâm quá nửa ngày, Tạ Tài Khanh trầm ngâm quá nửa ngày, nói không chừng còn có thể nhìn nhau cười, không phải quá hài hòa sao?

Tiêu Quân thầm nghĩ hắn vừa thay Tạ Già tìm hảo hữu chơi cờ đúng không?

Có thể chơi lâu như vậy, kỳ tài của Tạ Tài Khanh so với Tạ Già chỉ hơn không kém, dù sao Tạ Tài Khanh cũng phải âm thầm nhường Tạ Già, giữ mặt mũi cho hắn.

Không biết Tạ Tài Khanh so với mình thì thế nào.

Cái ý niệm này chỉ vút qua, Tiêu Quân không thể ngồi yên, rãnh rỗi thì được, nhưng không thể không ra ngoài, suy nghĩ vài giây, bất đắc dĩ ho khan một tiếng.

Tạ Tài Khanh hoài nghi nhìn qua.



"..." Tạ Già ngồi đối diện hắn đang do dự đột ngột che miệng ho khan kịch liệt một trận.

Tạ Tài Khanh vội vàng tri kỷ an ủi.

Tạ Già giả vờ tự nhiên nói: "Không sao, bị sặc."

"Sắc trời cũng không còn sớm, ngươi nên về trước đi."

Thái độ của hắn với Tạ Tài Khanh đã thân mật hơn không ít.

Có lẽ đã nhờ bệ hạ "làm hỏng chuyện" ở ván trước, nên Tạ Tài Khanh chơi với hắn đúng là người lão thiên gia đưa tới giải buồn cho hắn, tính cách chậm rãi, ngồi thẳng, suy nghĩ ổn định, hạ cờ bất phân cao thấp với hắn.

Người ngồi ở đối diện nói chuyện tới dễ nghe, ngồi dưới ánh nắng đẹp mắt khó tả, hắn hiếm khi sảng khoái, trù trừ chốc lát, càng chủ động hỏi: "Ngươi có gì muốn nhờ?"

Tạ Tài Khanh: "Xin đại nhân giúp ta sửa đàn."

"..." Tạ Già bị nghẹn, sâu đậm liếc hắn một cái: "Không có gì khác?"

"Có."

Sắc mặt Tạ Già hơi nhạt đi, chờ hắn nói ra đoạn sau.

Tạ Tài Khanh khẽ mỉm cười: "Ngày sau Tài Khanh có thể tới bồi đại nhân chơi cờ giải buồn không?"

Tạ Già giật mình, biết hắn có ý đồ gì, cắn răng không hé môi.

"Đại nhân họ Tạ, Tài Khanh cũng họ Tạ, duyên phận to lớn, đại nhân không nói lời nào, Tài Khanh coi như đại nhân đáp ứng."

Tạ Già vẫn không nói lời nào.

Tạ Tài Khanh kéo ống tay áo hắn.

"Ngươi còn ra thể thống gì! Đúng là càn rỡ!" Tạ Già kinh hãi, phẫn nộ muốn lôi tay áo của mình lại.

Tạ Tài Khanh không trả lời, chỉ kéo kéo một chút.

"..." Tạ Già liếc mắt nhìn hắn, đối diện gương mặt vừa nhìn đã không nỡ từ chối kia, thầm nghĩ thật sự thấy quỷ: "Ngày sau hãy nói, nhanh thả ra cho bản quan!"

Tạ Tài Khanh cũng không được voi đòi tiên, nghe lời buông tay. Trước đây hắn hống hoàng huynh cũng dùng tư thế này, khi nãy quả thật là tại quen tay.

Tạ Tài Khanh đi rồi, Tiêu Quân vén rèm đi ra, tùy ý nói: "Hắn nói cái gì?"

"Bệ hạ không nghe sao?" Tạ Già khôi phục tự nhiên, cung kính báo cáo từng câu.

Tiêu Quân ngồi một bên, vừa thưởng thức vật treo trên thắt lưng vừa nghe.

"Câu vừa rồi nói lớn chút, không nghe rõ."

Tạ Già nói lớn hơn.

"Câu vừa rồi nói nhanh quá."

Tạ Già sững sờ, lại lập lại một lần.

Qua chốc lát.

"Dừng một chút đã, chỗ này thiếu một câu, thiếu một câu." Tiêu Quân nói.

"..." Khóe miệng Tạ Già run rẩy, bình tĩnh lớn tiếng nói: "Hắn nói hắn yêu thích ngài, hướng tới ngài! Yêu thích! Hướng tới! Không phải bệ hạ đã nghe được hết sao, còn muốn vi thần lặp lại nữa không?"

Tiêu Quân lười biếng nở nụ cười: "Có người ghét được vuốt mông ngựa sao?"

"..." Tạ Già nói: "Nếu bệ hạ thích nghe hắn nói lời ngon tiếng ngọt thì điều hắn đến Hàn lâm viện không phải được rồi sao? Để hắn mỗi ngày đều ngồi bên tai ngài nói."

Đuôi mày Tiêu Quân nhấc lên, dường như thật sự sinh ra hứng thú nồng hậu với lời đề nghị này của hắn.

Tạ Già nói: "Hắn thông minh như vậy, nhưng sống chết không đề cập tới việc muốn làm trạng nguyên nửa lời, vào lúc này lại chạy tới đây, không phải là muốn thắng duyên Kỳ Trương thị một bậc sao?"

Tiêu Quân nhìn hắn chằm chằm phút chốc, tựa như cười mà không cười: "Hắn không đề cập với ngươi, ngươi ngược lại tự đề nghị với trẫm, làm sao, Chỉ huy sứ được hắn dỗ tới vui vẻ lắm nhỉ, rất vừa ý hắn?"

Tạ Già thầm nghĩ tâm tư gì của mình cũng không qua được mắt bệ hạ, sặc một tiếng: "Tất cả do bệ hạ làm chủ!"

Tiêu Quân không nói gì nữa, gọi thái giám ôm tấu chương muốn lên xa giá hồi cung, đi ra ngoài vài bước, lại như nhớ tới gì đó quay đầu lại hỏi: "Hắn có đeo ngọc trẫm đưa không?"

Tạ Già run lên, bắt đầu hồi tưởng lại thắt lưng Tạ Tài Khanh, lúc này mới nhớ hôm nay hắn đeo một cái ngọc tuệ*, không dám lừa gạt: "Không có."

(*có lẽ là ngọc buộc tua rua thả phía dưới)

Thần tình vốn vui sướng của Tiêu Quân chợt biến mất, liếc mắt nhìn Tạ Già mất tập trung nghĩ tới Tạ Tài Khanh, cơ hồ không tiếng động hừ cười, quay đầu rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.