Chương trước
Chương sau
Ra khỏi phủ Tạ Già, Giang Hoài Sở mới thở phào nhẹ nhõm.

Trở lại trên xe ngựa, Như Thỉ nhẹ giọng nói: "Tại sao công tử không đề cập tới việc muốn hắn làm chỗ dựa?"

Giang Hoài Sở nhìn hắn, ánh mắt ôn hòa: "Như Thỉ, ngươi không hiểu lòng người, chỉ cần một người thích ngươi thì không cần ngươi đề cập tới, người đó cũng sẽ tự lo lắng cho ngươi, nhưng nếu một người đã không thích ngươi, ngươi đưa tới bao nhiêu quà tặng lễ vật thì từ tận dưới đáy lòng hắn vẫn không muốn giúp ngươi, thời điểm có thể rung động lòng người, tuyệt đối đừng bao giờ thách thức đạo đức của người ta, đặc biệt là quan to hiển quý, có thể lăn lộn tới vị trí kia, thứ như đạo đức, phần lớn là không có."

Như Thỉ lúng ta lúng túng gật đầu, hiếm khi không đồng ý nói: "Công tử còn quyền cao chức trọng hơn họ, công tử vẫn có đạo đức."

Giang Hoài Sở khẽ cười thành tiếng: "Đâu phải ngươi chưa từng thấy ta lúc ta lòng dạ độc ác."

Như Thỉ nghĩ cũng phải.

Tạ Tài Khanh tuyệt đối là một người thủ đoạn âm độc, trước đây phụ trách mạng lưới tình báo của Di La tại Nam Nhược, hỏi cung gian tế địch quốc không chút nương tay, vừa đấm vừa xoa, công tâm công thân, lòng dạ độc ác vang danh tổ chức, gian tế nghe nói là hắn thẩm tra, sợ đến tè ra quần không phải số ít.

Tạ Tài Khanh nổi danh ngàn người ngàn mặt, ôn hòa lương thiện cũng có, lãnh khốc vô tình cũng có, chính nghĩa cũng có, tội nghiệt cũng có, cũng không ai biết mặt nào của hắn là thật.

Là người chợt gần chợt xa, chợt tốt chợt xấu, rõ ràng gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời.

Cho nên tuy hắn có tâm muốn thân thiết, nhưng cũng không cố sức để làm quen, người như vậy thường khiến người khác ngần ngại, vì những ai thật sự hiểu rõ được hắn, sẽ nằm trong đêm tối không người vô thức lặng lẽ âm thầm hoài nghi, hắn đối tốt với mình, rốt cuộc là có xuất phát từ chân tâm hay không?

Con người chân thật của hắn tạo cho người ta áp lực quá lớn, tâm tư không sâu bằng hắn, lòng dạ không rộng bằng hắn, căn bản không có khả năng gánh vác được phần áp lực này, cũng như việc giữ được hắn lâu dài.

Đặc biệt hắn còn là kỳ tài dùng độc của Di La... Lỡ như trái ý hắn thì thật sự là giết người không thấy tay, hắn căn bản không cho phép cái suy nghĩ 'vậy là đủ rồi' khiến hắn để kẻ có thể uy hiếp hắn sống trên đời.

...

Mấy ngày sau, Tạ Tài Khanh mang theo dụng cụ đã chuẩn bị trước tới trường thi.

Thái Phi có dịch dung tiễn người tới cổng, không nói lời nào lôi Giang Hoài Sở lại, nhỏ giọng cưỡng chế nói: "Nhất định ngươi phải nộp bài thi sớm, nghe chưa? Đừng nói cái gì mà bộc lộ tài năng quá thì không tốt, cái hình thức thi này có dành cho người thi sao? Vừa thi một cái thi liền ba ngày, sống trong cái lồng tre rách nát đó, còn thi liên tục ba đợt! Ngươi biết bên trong lạnh cỡ nào không? Nếu người dám ở trong đó thi trọn chín ngày sáu đêm, ta sẽ trực tiếp xông vào cướp người, nghe chưa?"

Thi hội ở Đại Ninh chia làm ba đợt, một đợt thi ba ngày, thi xong mỗi đợt nghỉ ngơi một đêm, tổng cộng chín ngày sáu đêm, nếu thí sinh buồn ngủ trong quá trình thi, chỉ có thể nằm sấp trong lồng chốc lát, có thể nói là không nghỉ ngơi lấy một giây.

Tiểu vương gia chính là người lớn lên trong sự cưng chiều của cả nước, làm sao có thể chịu qua thứ tội này.

Giang Hoài Sở bất đắc dĩ gật gật đầu: "Ta biết rồi."

Thái Phi đã sáp vào tai hắn niệm tới niệm lui mấy ngày trời, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của nàng, hắn bất đắc dĩ cười bảo đảm: "Đêm nay ta lập tức ra, tuyệt đối không qua đêm trong đó."

Bên cạnh họ có một người lướt qua, dáng dấp coi như tuấn lãng, dáng đi hiển lộ sắc bén, nghe vậy dừng cước bộ, quay đầu nhìn Tạ Tài Khanh, "A" một tiếng cười cười: "Đêm nay là ra, vị này chính là Tạ huynh đại danh đỉnh đỉnh đi?"

Thái Phi đang bất an cầm y phục lông cừu dày nặng bọc hắn lại, Giang Hoài Sở không thể động đậy người, đành quay đầu nhìn xem ai vừa nói, thần sắc hơi mờ mịt: "Ngươi là?"

Các thí sinh vừa xếp hàng đi vào trường thi bất thình lình cười ha ha, Tạ Tài Khanh vậy mà không quen biết Trương Ninh Hàn.

Trương Ninh Hàn thẹn quá hóa giận: "Ngươi..."

Giang Hoài Sở nhàn nhạt nói: "Tài Khanh cũng không phải là người kinh thành, không nhận ra là ai, người không biết không có tội, mong huynh đài lượng thứ."

Người kia kiềm chế tức giận, cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Giang Hoài Sở, nhỏ giọng nói: "Ngươi cho rằng lọt vào mắt Chỉ huy sứ là có thể thắng nổi ta? Chỉ huy sứ cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ không hạ mình dính tới chuyện trường thi này."

Tạ Già nhiều lắm chỉ có thể thay Tạ Tài Khanh nói nhiều hai câu, cụ thể ra sao thì sau này mới biết được, cái này gọi là nước xa không cứu được lửa gần.

Giang Hoài Sở mỉm cười: "Làm phiền huynh đài 'bôn ba'* vì ta, Tài Khanh có tài cán gì."

(*nhấn mạnh bận rộn bôn tẩu khắp nơi vì mục đích nào đó)

Xung quanh sững sốt, tiếp đó tràn ra một trận cười to.

Trương Ninh Hàn luôn luôn được người khác tâng bốc quen rồi, kiêu căng bắt đầu nóng nảy, vừa muốn nổi giận thì bị bạn đồng hành kéo lại, miễn cưỡng đè lửa giận, tối tăm cười lạnh nói: "Chỉ mong sau này ngươi vẫn có thể khí phách như vậy."

Giang Hoài Sở cực kỳ thành khẩn nói: "Ta cũng lấy lời tốt lành này chúc ngươi."

Xung quanh ngẩn người, cười lớn lần thứ ba.

Không ít người nhìn Trương Ninh Hàn hung hăng đã lâu, tâm sinh chán ghét, lúc này có Tạ Tài Khanh một là không nói lời nào, hai là vừa mở miệng liền khiến hắn nghẹn họng, tất nhiên rất vui mừng.

Trương Ninh Hàn cười lạnh một tiếng, phất tay áo đi vào.



Tạ Tài Khanh lặng yên xếp cuối đội ngũ, vào lều thi ở hàng cuối cùng, lấy đồ chuẩn bị trong túi ra, chỉnh tề sắp xếp từng món, mơ hồ phát hiện có người đang nhìn mình, hơi ngẩng đầu đối mặt với một đôi mắt lấp lánh hữu thần.

Đó là một lão đầu tinh thần sung mãn thân hình cường tráng, không chút e dè đánh giá hắn.

Tạ Tài Khanh liếc mắt nhìn thấy lão đầu, giả vờ mờ mịt ôn hòa cười với hắn.

Lưu Uẩn thầm giật mình.

Tạ Tài Khanh đọc hết tác phẩm của hắn, thế nhưng rõ ràng không quen biết hắn, câu nói ở Dật Tiên Lâu ngày ấy, tuyệt đối không phải cố tình lấy lòng.

...

Sắc trời dần muộn, giám thị đi quanh dò xét, Lưu Uẩn thỉnh thoảng liếc nhìn lều thi của Tạ Tài Khanh một cái.

Một giám khảo khác bí mật quan sát Lưu Uẩn đã lâu, sáp tới, ngữ khí ẩn ẩn chút nịnh nọt nói: "Dường như lão tiên sinh rất vừa ý hắn?"

Lưu Uẩn lấy sáng tác để củng cố địa vị, rất có uy vọng trong triều, người người đều tôn xưng hắn một tiếng lão tiên sinh.

Lưu Uẩn kiêu căng không thèm để ý hắn, vuốt vuốt râu, nhìn chằm chằm Tạ Tài Khanh viết bài thi, yên lặng gật đầu.

Người khác chủ động bắt nạt, không dùng ác ý đối mặt, nhưng cũng không phải là kiểu mặc người chèn ép, lòng mang thiên hạ, thật sự hợp ý hắn.

Người như vậy vào triều mới có thể đứng vững, mới vì phúc của bách tính.

Chỉ là tính cách nhã nhặn nội liễm quá mức.

Tâm trạng Lưu Uẩn hơi tiếc nuối, nhưng vẫn chưa nói gì.

Giám khảo nghe lời đoán ý, trong lòng hồi hộp một chút, Lưu Uẩn hình như rất hài lòng với Tạ Tài Khanh...

Hắn tối tăm liếc mắt qua chỗ của Trương Ninh Hàn, ánh mắt hơi lấp lóe.

Các hàn lâm đang giám sát bỗng nhiên nhìn hết về phía Tạ Tài Khanh.

(*Quan hàn lâm coi về việc văn thư)

Nơi đó, Tạ Tài Khanh thu dọn đồ đạc đứng lên, không hề tạo ra động tĩnh làm ảnh hưởng người khác.

Hàn lâm cho là hắn có chuyện gì nên vội vàng đi qua, Tạ Tài Khanh lại hai tay dâng bài thi được gấp gọn gàng lên, khiêm nhường gật đầu với hắn một cái rồi quay người ra ngoài.

Hàn lâm cầm bài thi của hắn, ngạc nhiên tột độ, ngơ ngác nhìn các hàn lâm khác, đều có chút giật mình.

Mới qua có mấy canh giờ, thí sinh khác vừa nảy sinh ý tưởng là hắn đã viết xong!

Trương Ninh Hàn nhìn bóng lưng hắn rời đi, ngầm bất thiện híp mắt một cái.

Không ít thí sinh đổ mồ hôi trán, tốc độ viết đột nhiên tăng nhanh.

Hai mắt Lưu Uẩn tỏa sáng, không nhịn được vẫy tay với hàn lâm nhận bài thi kia, người kia vội vã chạy tới đưa bài thi của Tạ Tài Khanh cho lão tiên sinh xem, lão tiên sinh đọc nhanh như gió, tay siết bài thi bắt đầu phát run, cuối cùng không nhịn được vỗ bàn, hét lớn một tiếng "Hay", rống xong mới ý thức được còn đang giám thị, vội vàng ngừng lại gọi vài người ra ngoài xem.

Bài thi có thể làm cho Lưu lão tiên sinh không nhịn được hô to một tiếng "Hay", mọi người lập tức chụm đầu nhìn xem, xem xong đều kinh hãi tán thưởng lẫn lộn.

Diện mạo Tạ Tài Khanh trơn bóng như ngọc, nét chữ tiêu sái thoải mái, cốt cách rắn rỏi, có lực, cũng không ngông cuồng, lề lối ngay thẳng, khi viết tới khuyết điểm thì châm kim đá*, nước chảy mây trôi, không bám vào khuôn mẫu, đâu ra đó, lưu loát mấy ngàn từ, trị quốc thao lược du tẩu giữa những hàng chữ, tình cảm ôm ấp đều bừng bừng trên giấy, khiến người đọc gào to sảng khoái.

(*chỉ ra sai lầm để mong sửa chữa)

"Người này tài năng hơn xa ta năm đó!" Lưu Uẩn kích động, da thịt rũ xuống trên mặt hơi run lên.

Mấy vị hàn lâm chưa từng nghe Lưu lão tiên sinh đánh giá ai cao như thế, trong đó có ánh mắt của vài người hơi khác thường, nhưng lập tức cười phụ họa.

Lưu Uẩn yêu thích Tạ Tài Khanh không kỳ quái chút nào, sự tích của Lưu lão tiên sinh bọn họ đều rõ ràng.

Lưu lão tiên sinh hai mươi tuổi tham gia thi hội, cũng khí phách phong lưu, văn chương ngập trời, ngông cuồng tự tin, nộp bài thi sớm, đỗ đầu Tam nguyên*.

(*thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên).

Tạ Tài Khanh đã là Giải nguyên, nộp tờ bài thi này xong chắc chắn bỏ Hội nguyên vào trong túi.

Hắn phảng phất như đang đi lại con đường của Lưu lão tiên sinh từng bước một, Lưu Uẩn lớn tuổi làm sao có khả năng không thích thiếu niên kinh tài tuyệt sắc như vậy.



Trương Ninh Hàn múa bút thành văn, cuối cùng vội vàng nộp bài thi, là người thứ hai.

Sau hai đợt, Tạ Tài Khanh đều nộp bài thi rất sớm, tuyệt không ở qua đêm trong trường thi.

...

Hành lang trong hoàng cung.

Lưu Uẩn cầm một tờ bài thi đuổi theo bệ hạ, vừa đuổi vừa kêu, càng gọi bệ hạ đi càng nhanh.

Tiêu Quân chạy phía trước: "Nhanh nhìn giúp trẫm, lão già kia đuổi kịp không?"

Tạ Già thở hồng hộc quay đầu lại: "Không, bệ hạ mau quay lại, vi thần cản người thay ngài."

Lưu Uẩn lão già kia tuổi đã cao, thân thể lại rất cường tráng, chạy còn nhanh hơn Chỉ huy sứ Trường Linh Vệ hai mươi tuổi thân cường thể kiện, hắn tìm bệ hạ không phải là nói "chi, hồ, giả, dã" thì là lôi kéo vạt áo hắn ôm đùi hắn liều chết khuyên can ép hắn ngủ với nữ nhân sinh con.

Có câu nói người da mặt mỏng sợ người không biết xấu hổ, người không biết xấu hổ sợ người không muốn mạng, Tiêu Quân chính là tên không biết xấu hổ đó, Lưu Uẩn chính là tên không muốn mạng kia, cái gì cũng không sợ, bị đánh còn cảm thấy ra sức vì nước, hận không thể lại bị đánh một trận, cho nên hắn vừa nhìn thấy Lưu Uẩn liền đau đầu.

"Bệ hạ dừng chân! Hôm nay lão già ta không khuyên ngươi lập hậu cung!"

"Bệ hạ!!"

"Bệ hạ!! Hôm nay lão thần cũng không nhắc tới "chi, hồ, giả, dã"!"

"Bệ hạ!! Bệ hạ ngài chờ lão thần chút đi!!"

Tiếng lão đầu như chuông đồng, hơn nửa chất giọng của võ tướng trong triều còn không có lực xuyên thấu bằng của hắn, người trong cung vừa nghe âm thanh liền biết Lưu Uẩn đang truy đuổi bệ hạ, mặt không cảm xúc, nhún vai lặng lẽ tách ra hai bên đi sát tường, nhường đường cho Lưu Uẩn chạy.

Tiêu Quân vỗ trán, đúng là không dứt được, vô lại quay đầu chỉ vào hắn: "Nói rõ ràng trước, không bức trẫm —— "

Hắn còn chưa nói xong, Lưu Uẩn đã mãnh liệt gật đầu.

Tiêu Quân thiếu kiên nhẫn dừng bước.

Lưu Uẩn như một làn khói truy cản, hấp tấp mở bài thi đã bị hắn vò nhăn nhúm ra, đưa tới dưới mí mắt bệ hạ, thở hổn hển nói: "Bệ hạ, bệ hạ nhanh nhìn một cái, người này tài năng tuyệt thế, ứng cử viên trạng nguyên sáng giá!"

Tiêu Quân vốn muốn qua loa, tùy ý thoáng nhìn, ánh mắt bỗng dưng dừng lại, tỉ mỉ đảo qua toàn bài thi.

Tạ Già bên cạnh không nhịn được nói: "Nét chữ vô song, là bài của Trương Ninh Hàn sao?"

Đại Ninh vì đảm bảo tính công bằng của việc chấm điểm phê bình, nên bài thi đều không viết tên.

Tiêu Quân hiếm khi không nhịn được, cũng nhìn về phía Lưu Uẩn.

"Vì sao Chỉ huy sứ nghĩ là hắn?" Lưu Uẩn vuốt chòm râu, đắc ý bắt đầu thừa nước đục thả câu.

"Hắn là đời sau Duyên Kỳ Trương thị, tổ phụ là thư pháp gia nổi tiếng, chữ đẹp không kỳ quái." Tạ Già nói: "Ta còn nghe nói con người hắn phóng khoáng, chữ này tiêu sái vung nét thích hợp, thiên địa càn khôn, có chút hợp tính hắn."

Lưu Uẩn không lên tiếng, chỉ nghe hắn thổi phồng đến mức cười không ngừng.

Tiêu Quân thích thú ngờ vực hỏi: "Bài thi của Tạ Tài Khanh?"

Phản ứng đầu tiên của Lưu Uẩn là cả kinh, sau đó sững sờ: "Sao bệ hạ biết người này?"

Bệ hạ trăm công nghìn việc, cả tên của hắn lâu lâu cũng quên mấy lần, vậy mà lại nhớ rõ tên của một sĩ tử thậm chí còn chưa thi đậu.

Tạ Già cũng là cả kinh, nghe lời này của Lưu Uẩn, đây chắc chắn là bài thi của Tạ Tài Khanh.

Tiêu Quân liếm liếm môi trên, xong lại liếm liếm môi dưới, đại khái là muốn duy trì uy nghiêm đế vương, cuối cùng vẫn là bại dưới dục vọng muốn khoe khoang, mặt không thay đổi nói: "Tạ Già, ngươi đọc lại mấy chữ đầu tiên đi."

"Thánh thượng anh minh thần võ, công che thiên..."

Tạ Già cùng Lưu Uẩn đều tự trầm mặc.

_________________________________________

Editor: Mình cập nhật các chương còn lại bên wordpress nhaaa~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.