Lục Minh Thời bị rót mê hồn canh đến thất điên bát đảo, đích thân đi tiễn Cố Dịch Tân lên đường, còn chảy nước mắt ở đằng sau vẫy tay.
Sau vài bước, hắn chạy đuổi theo, cởi chiếc khăn quàng cổ màu xanh lục đậm của mình, buộc vào cho anh.
"Nhớ phải về nhà."
Hắn khóc lóc dặn.
Má Trần vừa chuẩn bị bữa sáng, vừa thắc mắc: "Thiếu gia, Dịch Tân đi đâu vậy? Hôm nay cậu ấy không ăn sáng sao?"
Lục Minh Thời đáp: "Ừ, cậu ta không ăn, cậu ta đi......"
Quay về thế giới của mình, Lục Minh Thời bất chợt bừng tỉnh.
Ôi đệch.
Lúc nãy hắn hình như, đại khái, có lẽ.
Đã chính tay mình đánh mất ông xã rồi.
*
Cố Dịch Tân ngồi ô tô suốt mười giờ, đi về tỉnh lị.
Tỉnh lị vừa không lớn bằng Yến thị, cũng không xa hoa bằng Yến thị, đặc biệt là khu vực nhà ga cũ ở phụ cận, giống như pha trộn giữa nét thành thị và nông thôn.
Tuy vậy ở những nơi như thế này, Cố Dịch Tân lại có kinh nghiệm sống tương đối phong phú.
Anh thuần thục dùng một đồng tiền mua sáu quả quýt, coi như bữa sáng mà tiếp tục đi bộ hơn hai nghìn mét tới xưởng sắt thép.
Trời đã tối, Cố Dịch Tân vì ăn quá nhiều quýt nên bị mót, anh ném vỏ quýt rồi chạy vào nhà vệ sinh công cộng.
Khi anh ra khỏi WC, vô tình đi ngang qua một góc tối.
Anh nghe được tiếng khóc huhu.
Hai tên nam nhân cao to đang động tay động chân với một cô gái yếu đuối.
Công nhân 5 tốt Cố Dịch Tân, thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hao-mon-lao-nam-nhan-mang-thai-con-trai-ta-ta-chay/1750570/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.