Hai người đều nghĩ rằng bản thân đã làm chuyện xấu.
Cố Dịch Tân rút một bịch khăn giấy từ dưới đít ra, lau lau.
Càng lau, càng trở nên bất thường.
Lục Minh Thời không biết nói gì hơn.
Hắn cúi đầu, theo bản năng xem xét thân dưới mình một cái.
Lau lau, phản ứng của Cố Dịch Tân càng lớn, nên đơn giản mặc kệ.
Anh tùy tiện bành hai chân ra, chuẩn bị phơi khô tự nhiên trong không khí.
Chiếc siêu xe vẫn đang gian nan di chuyển trong giờ cao điểm buổi tối.
Tài xế tận tụy, không thừa lời, làm một người mù chuyên nghiệp.
Cố Dịch Tân thờ ơ ngắm biển thông báo ngoài cửa sổ, sau đó, anh thấy mặt mình trên đó.
"......"
Cố Dịch Tân nói: "Lục tổng."
Anh vừa nghĩ ra một điều rất đáng sợ.
"Nếu tôi làm việc không tốt rồi bị đuổi, liệu anh có chuyển trả lại tiền cho tôi không? Tôi còn có thể quay lại công trường làm việc tiếp không?"
Lục Minh Thời sửng sốt, thế mà lại cảm thấy anh nói rất có lý.
Lục Minh Thời lạnh lùng nói: "Vì tiền mà cái gì cậu cũng làm?"
Cố Dịch Tân gật đầu: "Đa phần. Không tính nghề chuyển gạch, tôi còn có thể làm các công việc khác như bảo tiêu, bảo an, bảo toàn. Nhưng bảo mẫu, tôi chưa làm bao giờ, không chắc mình có thể làm tốt được hay không."
Nhưng nếu trước kia Lục Minh Thời chịu bỏ ra 20 triệu để thuê anh làm bảo mẫu, trong điều kiện không ảnh hưởng đến công việc chính, anh vẫn có thể cân nhắc làm thêm. (~68 tỉ vnđ)
Bởi vì làm trong hộp đêm rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hao-mon-lao-nam-nhan-mang-thai-con-trai-ta-ta-chay/1750550/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.