Cố Dịch Tân trò chuyện dăm ba câu tào lao với Lục Minh Thời, nhận thấy khuôn mặt của hắn xấu đi, thức thời mà dừng hội thoại.
Lục Minh Thời nói thẳng ý định của mình.
"Theo tôi trở về, bằng không trừ hết lương."
Lục Minh Thời nhìn Cố Dịch Tân bây giờ keo kiệt như vậy, nội tâm rất cảm khái.
Thật là xúc động.
Hàng này từ nhỏ được Lục gia nuông chiều, ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ thiếu thứ gì. Thiếu niên ăn dùng đều là loại tốt nhất, nhưng mới chỉ xa nhà có một tháng, mà nhìn giống như hai người khác nhau.
Từ thiếu gia giả mười ngón không dính nước xuân bỗng chốc vinh quang hoá thành giai cấp vô sản, chuyên làm những công việc nặng nhọc.
Từ quẹt thẻ mua đồ xa xỉ không chớp mắt trở thành hai đồng rưỡi cũng không tha.
Thực sự khiến hắn phải ngạc nhiên.
Lục Minh Thời luôn giỏi trong việc tự tổ chức và suy nghĩ. Những thay đổi trên người Cố Dịch Tân khiến hắn phải hoài nghi, liệu thái độ của Lục gia đối với Cố Dịch Tân trong vài năm qua có sai hay không.
Nhưng lúc này, ý nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua trong đầu hắn.
Bởi vì Cố Dịch Tân không biết nghĩ cái quái gì, đột nhiên khoác tay lên vai Lục Minh Thời.
Anh thấp hơn Lục Minh Thời 6 cm. Vì vậy rất tự nhiên mà kéo Lục Minh Thời lại gần hơn chút nữa.
Cố Dịch Tân mở miệng muốn nói, nhưng chưa kịp phát ra tiếng, đã bị Lục Minh Thời hung hăng đẩy ra.
Lục Minh Thời sắc mặt lạnh lùng, hai mắt sáng ngời, vành tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-hao-mon-lao-nam-nhan-mang-thai-con-trai-ta-ta-chay/1750549/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.